Chương 10: Hôn em một cái, được không? (Hơi H)

Sau khi xuất tinh, Thẩm Thời Khê thắt nút bαo ©αo sυ và ném nó vào thùng rác, dự định dọn dẹp mớ hỗn độn, lúc này anh mới phát hiện trong chất lỏng chảy ra còn có tơ máu.

Thẩm Tư Ngôn đang nằm trên giường chau mày, hốc mắt đỏ hoe, cô cắn môi để kiểm soát hơi thở của mình, rõ ràng là đau đớn tột cùng, vừa rồi lúc cô kêu đau, khi cô yêu cầu anh dừng lại, anh không nghe chút nào, thay vào đó anh dùng nhiều lực hơn.

“Chờ anh trở về.” Thẩm Thời Khê thu dọn một chút rồi đi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, tâm trạng của cô cũng rơi xuống đáy vực, cô không biết mình đang mong đợi điều gì, giống như Thẩm Thời Khê đã nói, cô là người kêu lên trước nên chỉ có thể chịu đựng. Cố gắng khép hai chân đã tách ra, không biết tư thế này có phải duy trì quá lâu hay không, rất khó khép lại.

Hỗn đản.

Loại thời điểm này sẽ mắng anh vài câu.

Chân vốn đã yếu lại còn rất đau, Thẩm Tư Ngôn vịn tường đi vào phòng tắm, định rửa sạch một chút, bên dưới nhớp nháp khó chịu, sau đó cô mới phát hiện eo mình cũng đau, chẳng qua là vừa rồi bị hạ thể đau đớn bao trùm.

Nước ấm vẩy lên người khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, khi dùng ngón tay rửa sạch, miệng cô vẫn đang mắng Thẩm Thời Khê, anh thực sự rời đi sau khi xuất tinh, mặc quần vào liền đóng sầm cửa ra ngoài, nếu như anh bắn vào bên trong, đoán chừng cô có thể mắng thêm vài câu, nhưng cô biết, Thẩm Thời Khê sẽ không bắn vào bên trong.

Sau khi rửa sạch tất cả những thứ nhớp nháp, cuối cùng cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng chân lại đau và yếu, thậm chí khép lại cũng đau, trong lúc nhất thời cảm thấy ủy khuất, cắn mu bàn tay——

Thẩm Tư Ngôn, chính mình tự tìm thống khổ.

Cô tự trách mình, hết lần này đến lần khác thích anh trai của mình, thích thì cũng thôi đi, còn dùng cách này để cưỡng chiếm anh, bức bách anh, hoàn toàn chính là tự đẩy mình vào chỗ chết. Trước đây, cho dù Thẩm Thời Khê có lãnh đạm như thế nào, anh cũng sẽ không đối xử với cô như bây giờ, ít nhất cũng sẽ quan tâm cô một chút.

Cô dựa vào tường xoa xoa eo, đi đến bên giường vùi mình vào trong chăn, may mà điều hòa đang bật ở nhiệt độ thấp nên cô không cảm thấy ngột ngạt dưới chăn.

Cô đang suy nghĩ có nên mua thuốc hay không, lúc lau bên dưới lại thấy có vệt máu, bên trong chắc là bị rách rồi, còn hơi sưng, sờ vào có chút đau, đều là do anh quá dùng sức.

Ấn mở giao diện, đang suy nghĩ xem nên mua cái nào, cô liền nghe thấy tiếng mở cửa, chỉ thấy Thẩm Thời Khê tay xách túi đi vào.

"Anh..." Thẩm Tư Ngôn không biết nên nói cái gì.

Anh đi tới ôm lấy cô, định bế cô vào phòng tắm.

“Em tắm rồi.” Cô lập tức nói, "Lúc anh ra ngoài, em liền đi tắm.”

Nghe vậy, Thẩm Thời Khê đặt cô xuống, sau đó chọn một loại thuốc mỡ từ trong túi, nắm lấy qυầи ɭóŧ của cô và định kéo xuống, cô vô thức nắm lấy góc qυầи ɭóŧ, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thời Khê, sau đó nới lỏng ra. Cô sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, anh muốn bôi thuốc cho cô.

Bỗng nhiên trong lòng cảm thấy mềm lại.

Vừa rồi khi mắng anh, có phải cô mắng anh quá nặng lời không, thật ra Thẩm Thời Khê không có gì không tốt, chỉ là anh không thích cười thôi, anh cũng không tàn nhẫn với cô như vậy đúng không?

Thuốc mỡ mát lạnh, bôi lên người khiến cô run lên hai lần, Thẩm Thời Khê không dùng tăm bông mà trực tiếp dùng tay, chỉ dùng ngón tay đút vào hai lần, nước đã chảy ra. Sau khi xác định vị trí vết thương, anh rút ngón tay ra, phía trên đã dính đầy thủy dịch óng ánh.

Cũng phải lấy khăn giấy để lau và bôi thuốc cho cô.

Sau khi ngón tay dính nước rơi vào mắt Thẩm Tư Ngôn, cô đỏ mặt.

"Ưm —— ưʍ."

Đột nhiên có tiếng rêи ɾỉ, cô muốn nhịn cũng không được, ngón tay của Thẩm Thời Khê rất đẹp, cô vẫn là tay khống, chỉ cần tưởng tượng những ngón tay thon dài trong huyệt của cô thôi cũng đủ kí©h thí©ɧ cô rồi, thịt mềm cắn ngón tay của anh không chịu buông ra.

Không biết có phải do thuốc hay không, cảm giác nhói nhói ban đầu đã biến mất, chỉ hơi chướng bụng một chút nên lá gan của cô càng lớn hơn, mới vừa rồi còn khóc lóc bảo anh dừng lại, nước mắt suýt nữa ướt đẫm gối, nhưng hiện tại cô vẫn muốn để anh làm lại chuyện đó một lần nữa.

"Thẩm Thời Khê."

"Bị đau thì nằm xuống."

Thẩm Tư Ngôn không chịu, khăng khăng phải ngồi dậy, những ngón tay vẫn chôn bên trong đột nhiên xâm nhập sâu hơn, cả người đều dính vào người anh, cô đã muốn làm điều này từ lâu, cô vẫn luôn muốn làm điều này, nhưng vừa rồi cô bị anh khống chế, cho nên căn bản không có cách nào tới gần, hiện tại anh lại không cự tuyệt, thậm chí lo lắng cô sẽ ngã, cho nên anh dùng một tay khác đỡ cô.

"Đi xuống."

“Em không muốn.” Thẩm Tư Ngôn lắc đầu cự tuyệt.

Thẩm Thời Khê không còn cách nào khác, đành phải điều chỉnh tư thế, để cô ngồi trên người mình, nhân tiện rút ngón tay đang chôn trong cơ thể cô ra. Cô ôm Thẩm Thời Khê, chôn ở trong lòng anh, nơi cô không thể nhìn thấy, Thẩm Thời Khê đặt ngón tay vừa rút ra lên chóp mũi của mình ngửi ngửi, nhưng không có mùi gì.

Bỗng ý thức được mình đang làm gì, anh vội lấy khăn giấy ra lau sạch, như thể vừa rồi chuyện gì cũng không có xảy ra.

“Thẩm Thời Khê.” Cô cười đến vui vẻ.

Đã lâu rồi anh không dịu dàng với mình như vậy, cô đã nghĩ đến cảnh này rất lâu, không ngờ sau một lần bị thương lại thành hiện thực, như vậy hôn có thể thành hiện thực đúng không?

Cô muốn hôn anh.

"Hôn em một cái, được không?"

Thẩm Thời Khê cau mày, không chịu đáp ứng.

“Đau quá a....” Cô đối mặt với Thẩm Thời Khê, cong miệng lên.

Anh không còn cách nào khác, đành phải vén lọn tóc bên tai cô ra sau, đặt một nụ hôn lên má cô, rất nhẹ, rồi nhanh chóng rời đi, nhanh đến mức cô không kịp nhận ra.

"Không tính không tính." Làm sao cô có thể hài lòng với điều này? Đây không phải là điều cô muốn.

“Thẩm Thời Khê, anh khiến em thành ra thế này, anh không thể hôn em để an ủi sao?”

Anh nhìn chằm chằm vào môi cô, không chịu nói, giống như đang làm xây dựng tâm lý, không biết có nên thỏa hiệp hay không. Làm cô bị thương thật sự là lỗi của anh, giống như yêu cầu của cô không quá phận như vậy, cũng không phải để anh đi hái sao ngắm trăng, chỉ là một nụ hôn mà thôi.

Thấy anh vẫn im lặng, Thẩm Tư Ngôn chớp mắt, "Anh trai, hôn em một cái đi."

Như thể tìm được một cái cớ hoàn hảo, Thẩm Thời Khê hôn cô, chặn miệng cô lại, không muốn để cô nói xưng hô như vậy, cái xưng hô tội lỗi như vậy.

Thẩm Thời Khê đã làm cô bị thương như thế nào?

Là dùng dươиɠ ѵậŧ làm âʍ ɦộ của cô bị thương, cô còn gọi anh là "anh trai".

Hai người đều là lần đầu tiên hôn nhau, căn bản không có kinh nghiệm, cho dù là nhìn qua người khác hôn, cũng ít nhiều có chút giật nảy mình.

Thẩm Thời Khê định nếm thử một cách nhẹ nhàng và rời đi ngay, nhưng Thẩm Tư Ngôn không cho phép, cô ôm lấy cổ anh và chế trụ sau gáy anh, nhất quyết tiến sâu hơn. Vô tình bị răng cắn vào, môi không nguyện ý tách ra, cô thật vất vả mới giành được cơ hội này, Thẩm Thời Khê hiếm khi chủ động thỏa hiệp, sao có thể để nụ hôn này kết thúc nhanh như vậy.

Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi.

Cứ hôn mãi cũng được.

———————