Chương 13: Em nghỉ ngơi một lúc rồi đuổi theo anh.

Đó là một loại cảm giác rất khó diễn tả.

Giống như cô đang phiêu bạt ở cánh đồng hoang, vẫn luôn chỉ có một mình, sau đó đột nhiên gặp được đồng loại, khi Lục Thâm Tư nói ra câu đó, trái tim cô nhảy lên kịch liệt, giống như đã lâu không có kích động như vậy, lần trước là khi cô ở trên người Thẩm Thời Khê.

Cô chợt hiểu tại sao mình lại nguyện ý tiếp tục tán gẫu với hắn, bởi vì bọn họ cùng là một loại người, chỉ là bình thường đều giấu mình, nếu không cẩn thận sẽ trở nên phản xã hội, nhưng bọn họ lại không ngừng áp chế.

Bỗng nhiên có chút hưng phấn.

Trên đường trở về khách sạn bằng xe buýt, khóe miệng của Thẩm Tư Ngôn không ngừng nhếch lên, tâm trạng cô rất tốt, đã lâu rồi cô không vui như vậy, nó phát ra từ tận đáy lòng cô, chỉ cần vừa nghĩ tới nó liền khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Cô không đơn độc, có người giống như cô.

Ngay cả khi người kia có ý đồ xấu và biếи ŧɦái với mình, cô vẫn muốn giữ liên lạc với hắn, ít nhất cô không cô đơn.

Ở cao trung, giáo viên tâm lý đã cho họ một bài kiểm tra để kiểm tra xem họ thuộc loại tính cách nào, mỗi người đều có đủ loại tính cách khác nhau, rất nhiều người có nhiều loại tính cách tổng hợp, điều này là bình thường, ngay cả giáo viên tâm lý cũng đã nói như vậy, nhưng cô thì không phải.

Cô thuộc loại đơn độc, cô là người duy nhất trong lớp thuộc loại này, điều này rất đặc biệt.

Một đường suy nghĩ lung tung, khi về đến khách sạn, Thẩm Thời Khê ngồi ở đó gửi tin nhắn, biết cô trở về cũng không thèm ngẩng đầu nhìn cô, hoàn toàn không quan tâm đến cô.

Tâm trạng tốt vừa rồi của cô tan thành mây khói, cô gửi tin nhắn cho Lục Thâm Tư, nói rằng cô đã về đến nơi, rất nhanh cô đã nhận được hồi âm.

Thẩm Thời Khê đang gửi tin nhắn, cô cũng đang gửi tin nhắn, không biết vì sao, cô cùng Lục Thâm Tư trò chuyện rất vui vẻ, hắn không nói những gì mình vừa nói, Thẩm Tư Ngôn cũng im lặng không đề cập đến, tựa như là người bạn mới quen, bọn họ ở điểm này cũng rất ăn ý. Cảm giác khó chịu ban đầu dần được chữa lành trong những lần trò chuyện qua lại.

Quả nhiên nên chuyển hướng sự chú ý của mình, không thể luôn luôn tập trung vào Thẩm Thời Khê, nếu không, tâm trạng có thể luôn ở trong trạng thái tồi tệ.

Cô rất dễ bị cảm xúc chi phối, một khi cảm xúc không đúng sẽ kéo theo hàng loạt phản ứng như chán ăn, các chức năng cơ thể suy giảm nhanh chóng, sức đề kháng suy yếu, bắt đầu mất ngủ, lặp đi lặp lại, rất lâu mới có thể từ từ hồi phục.

Tình huống này đã xuất hiện rất nhiều lần, cô cũng sẽ không nói cho người khác, cũng không có cách nào nói cho người khác biết, không ai để ý có phải cô không vui hay không, cũng không có ai sẽ phát hiện sự khác thường của cô.

Mỗi lần như vậy, cô đều trốn trong phòng một mình, không muốn bị mọi người biết.

Cô ăn ít hơn trên bàn ăn, bị ba mẹ mắng ở tuổi này bắt đầu giảm cân, chất vấn cô có phải là bắt đầu yêu sớm hay không, cô không phản bác lại, bởi vì có phản bác cũng vô dụng, Thẩm Thời Khê luôn có bộ dạng việc này không liên quan gì đến mình, sẽ không bao giờ cho cô ánh mắt; ngủ không ngon, luôn luôn có quầng thâm, mẹ nhìn thấy chỉ cảm thấy không hiểu, tuổi còn nhỏ thì đã có gì phải lo nghĩ, khẳng định nửa đêm nghịch điện thoại, làm trễ nải việc học...

Sau đó, cô chỉ có thể giả vờ ăn hết rồi trở về phòng nôn ra, nhiều lần cũng thành quen, như vậy không ai nói cô nữa, mất ngủ cũng không giải quyết được, cô cũng không biết mình phải làm sao, thử làm nhiều cách nhưng cả đêm vẫn trằn trọc không ngủ được.

Có rất nhiều chuyện như vậy, cô không muốn nhớ lại nữa, cho nên không thể nói ra, sẽ không ai tin cô, sẽ không ai hiểu cô, cho nên cô chỉ có thể tự nói với chính mình, rồi lặng lẽ tự nhủ ——

Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ qua.

Vì vậy, cô đã học cách nói chuyện với chính mình.

Giả vờ có bản thân khác, tự an ủi, cô không cô đơn, ít nhất còn có một người nguyện ý lắng nghe cô, cho nên cô mới ảo tưởng về một người như vậy, thậm chí còn nói với những người khác rằng cô có một người bạn như vậy, đây chính là thời điểm xảy ra chuyện ở tiểu học.

Thế nhưng mọi người đều cười nhạo cô, nói cô không thể đưa ra nổi bằng chứng để chứng minh rằng có một người như vậy tồn tại và rằng cô đang gạt người.

Cô nhỏ giọng phản bác, thật sự có người như vậy.

Rồi cô quay đầu lại lặng lẽ nói với chính mình, đúng vậy, tôi ở ngay đây.

Về sau, mẹ cũng phát hiện ra chuyện cô nói chuyện một mình, bắt đầu trách cứ cô.

Cô thấp giọng hỏi, "Tự mình nói chuyện rất kỳ quái sao?"

"Bệnh tâm thần mới có thể làm như vậy.” Đó là những gì mẹ nói với cô.

Thẩm Tư Ngôn không phản bác, sau đó, cô học cách nói không mở miệng, chỉ nói thầm trong lòng, để người khác không cảm thấy cô không bình thường.

Nghĩ đến quá nhiều, cô phát hiện mình nhìn chằm chằm vào màn hình rất lâu, cảm thấy nhức mắt nên đặt điện thoại xuống, định đi tắm rửa, hôm nay là đêm cuối cùng rồi, sau đó sẽ phải về nhà, về sau sẽ không có cơ hội tốt như vậy, vì vậy cô hôm nay cùng Thẩm Thời Khê tới một lần.

Bị từ chối cũng không sao.

Dù sao đi nữa, cô cũng cầu xin.

Sau khi Thẩm Tư Ngôn vào phòng tắm, Thẩm Thời Khê đặt điện thoại xuống, dứt khoát nhặt một thẻ phòng khác rời đi, thu dọn đồ đạc của mình, sau khi vào phòng liền khóa khóa an toàn, coi như Thẩm Tư Ngôn có dùng thẻ phòng cũng không thể vào được.

Cho nên, lúc Thẩm Tư Ngôn từ phòng tắm đi ra, ngồi xổm trên mặt đất, chỉ là không thoải mái, giống như chạng vạng tối, khi cô bị bỏ lại một mình, chỉ là có chút khổ sở.

Kỳ thật cô cũng chưa từng đuổi theo anh, chỉ một mực đi phía sau anh, thậm chí chính mình cũng không thể trách cứ anh, còn có thể nói cái gì, nói anh tại sao không ngoan ngoãn ở chỗ này chờ em ngồi lên người anh?

Cô cảm thấy mình có bệnh.

Ngồi xổm trên mặt đất lúc lâu, tê chân, trực tiếp ngã xuống giường, cô không muốn để ý đến những chuyện khác, vốn định đi ngủ, nhưng cô không ngủ được, không phải bởi vì Thẩm Thời Khê không ngủ ở đây, chỉ là bởi vì tâm tình không tốt, thỉnh thoảng bệnh mất ngủ lại trở lại.

Tại sao?

Mãi đến tận đêm khuya, cô vẫn chưa ngủ được, không biết xuất phát từ tâm lý gì, cô gửi tin nhắn cho Lục Thâm Tư, một lúc sau đối phương mới trả lời. Hắn không hỏi cô tại sao giờ này còn chưa ngủ, chỉ nói "Anh ở đây".

Muốn nói gì nữa? Cô không biết mình có thể nói gì cho hắn biết, tất cả là đều là chút chuyện xưa xửa xừa xưa rồi, hay những chuyện với Thẩm Thời Khê mà cô không thể nói với bất kỳ ai, cô không biết tại sao mình lại tìm đến Lục Thâm Tư, sau khi nhận được câu trả lời lại không muốn tiếp tục nói chuyện.

Chỉ là bỗng nhiên mệt mỏi.

Giống như mình cố gắng thật lâu vẫn không có kết quả, Thẩm Thời Khê cứ như vậy rời đi, không biết vì sao đột nhiên nghĩ tới câu nói kia, sau lưng nói với cô, không cần đuổi theo anh.

Lâu lắm rồi cô mới mệt mỏi như vậy, đột nhiên thấy chán nản, nằm trên giường nhìn trần nhà, rất muốn cứ như thế này, mãi mãi như thế này.

Muốn nghỉ ngơi một lúc.

Thẩm Thời Khê, em mệt quá, em nghỉ ngơi một lúc rồi đuổi theo anh, được chứ?

Trước đó, em chỉ muốn làm Thẩm Tư Ngôn, nếu Thẩm Tư Ngôn chỉ yêu Thẩm Thời Khê, em muốn trở thành một con người khác trước, người mà sắp em bị ức chế đến mức lãng quên.