Chương 19: Anh và tôi giống nhau!

Miệng Thẩm Tư Ngôn đã đầy thức ăn, đột ngột đứng dậy, đi về phía góc không có ai xung quanh, Lục Thâm Tư lập tức đi theo, cô nhổ toàn bộ thức ăn vừa nhét vào miệng mình ra.

Cô gói nó vào khăn giấy và ném vào thùng rác, nhưng cơn nôn mửa khiến cô vô thức tiết ra nước mắt, thật khó chịu, dạ dày khó chịu, cổ họng khó chịu, mắt cũng khó chịu. Cả người có chút mệt mỏi, tựa hồ còn có thể phun ra cái gì nữa, nhưng bây giờ vẫn còn ở trong nhà ăn, may mắn là ở một góc không người thấy.

Lục Thâm Tư đưa cho cô nước để súc miệng, đưa cho cô khăn giấy.

Lục Thâm Tư cười nói: "Em ra ngoài trước chờ anh, anh dọn bàn cơm đi."

Thật ra Thẩm Tư Ngôn vẫn còn mờ mịt, nhưng vẫn ngoan ngoãn rời khỏi nhà ăn, chờ hắn ở cửa, trước kia cô chưa từng như vậy, trước kia đều nuốt vào sau đó mới nhổ ra, nhưng tại sao lần này lại không nhịn được??

Cô suy nghĩ hồi lâu mà không có kết quả, cuối cùng cảm thấy lần này mình quá mất mặt.

Cô rất xấu hổ khi chật vật trước mặt người mà cô mới gặp vài lần, cô chưa bao giờ xấu hổ như vậy, ngay cả khi cô bị Thẩm Thời Khê từ chối làm chuyện đó, cô cũng không xấu hổ như vậy, tựa như mặt tối nhất của mình hiện ra trước mắt người khác, chưa bao giờ có.

Ngay khi Thẩm Tư Ngôn chuẩn bị bỏ chạy, Lục Thâm Tư đã bước tới, đứng thẳng trước mặt cô, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, giống như trước đó, cười nói đưa cô về ký túc xá.

"Lục Thâm Tư.” Thẩm Tư Ngôn gọi hắn lại.

"Thật xin lỗi."

Cô không biết mình nên nói gì, nhưng vì lý do riêng của mình, có lẽ hắn đã không có một bữa ăn ngon, về mặt này, cô thực sự có lỗi với hắn. Thẩm Tư Ngôn đột nhiên hiểu ra, vì câu "Đừng ép mình", đó là lý do tại sao sự kiên trì của cô thấp hơn bình thường.

Hắn chỉ lắc đầu, "Không có gì phải xin lỗi, thật ra anh không có khẩu vị lắm, cho nên vừa rồi em đã cứu anh, cho anh một lý do tuyệt vời để rời khỏi nhà ăn."

Thật sao?

Nghe có vẻ như vừa nghĩ ra.

Chỉ là tránh cho bản thân quá khó xử, nên mới dùng cách nói này, hắn đưa bậc thang, nếu cô không đi xuống, cô thật sự có lỗi với hắn.

"Lần sau lại mời anh đi ăn, coi như bù đắp cho lần này."

Lục Thâm Tư không từ chối, "Được."

Hai người không nói chuyện, thực ra Thẩm Tư Ngôn vẫn luôn nhìn về phía hắn, không phải là muốn nói chuyện với hắn, cô chỉ để mắt đến nhất cử nhất động, để đảm bảo hắn không quá chú ý đến mình.

Tại sao Lục Thâm Tư lại đối xử tốt với cô như vậy?

Chớ suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng trước đó hắn nói hắn muốn cô, phải không?

Chỉ là du͙© vọиɠ mà thôi, đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, không phải sao?

Kỳ thật, cô cũng không tính là ăn thiệt thòi, nếu đối phương là Lục Thâm Tư.

Thực sự nghĩ như vậy?

Nhưng cô có Thẩm Thời Khê.

"Thẩm Tư Ngôn?"

Lời nói của Lục Thâm Tư đã cắt ngang cuộc đối thoại giữa Thẩm Tư Ngôn và chính mình, chỉ cần không nói ra thì không sao, vì vậy có nói chuyện với chính mình trong lòng cũng không thành vấn đề.

“Anh biết anh là một chàng trai tốt.” Hắn bỗng nhiên cười nói.

Không phải thoải mái, không có thoải mái, tự dưng tay chân lạnh toát, cảm giác bí mật của mình bị phát hiện, sợ hãi, tất cả cảm xúc tiêu cực bỗng nhiên xông tới.

Muốn chạy trốn, muốn thoát khỏi nơi này, để không phải đối mặt với cục diện này, hắn nhất định sẽ cảm thấy mình bị bệnh tâm thần, khác với người thường. Coi như hắn có thể nói ra như thế, coi như nói theo một cách khác, hắn xem như đồng loại của mình, việc bị phát hiện sẽ khiến cô sợ hãi không kém.

Ít nhất cô chưa bao giờ thấy Lục Thâm Tư nói chuyện với chính mình.

"Nhưng có lẽ, ở một góc độ khác, anh không phải là người tốt." Lục Thâm Tư bỗng nhiên xích lại gần cô, lúc cô muốn chạy trốn liền nắm lấy quần áo của cô.

Thẩm Tư Ngôn muốn chạy trốn, nhưng phát hiện ra cô rất phấn khích và không thể ngừng phấn khích.

Vì giọng điệu của hắn.

Lục Thâm Tư nhỏ giọng nói: "Thẩm Tư Ngôn, anh chỉ là ẩn náu tốt hơn em mà thôi, en phải biết rằng, khi một kẻ mất trí phát điên đến cực điểm, anh ta sẽ không khác gì người bình thường."

“Ý anh là sao?” Cô thấy mình bình tĩnh đến lạ lùng.

“Có nghĩa là, em đang giả vờ bình thường, mà anh cao cấp hơn em một chút, ở trong trạng thái điên cuồng cũng đã là người bình thường rồi.” Lục Thâm Tư xoa xoa tóc của cô, “Cho nên, em đừng cảm thấy kỳ quái.”

"Cho nên, Lục Thâm Tư, anh cùng tôi giống nhau."

Kỳ thật chuyện này cô đã sớm đoán được, chỉ là hiện tại còn chưa có tìm hắn xác nhận, hiện tại cô đột nhiên muốn xác nhận hắn có phải cũng giống mình không.

Hắn gật đầu, "Cũng có thể nói như vậy."

Thẩm Tư Ngôn không tiếp tục hỏi, cô cũng không nói thêm bất kỳ lời khách sáo nào sau khi tạm biệt Lục Thâm Tư, cô chỉ nhớ lại cuộc trò chuyện hôm nay, nhớ rằng cô nợ hắn một bữa ăn, nhớ rằng Lục Thâm Tư là cùng một loại người với mình. Hơn nữa, cô không muốn nói.

Cô vẫn không muốn nói một số chuyện, sẽ không có ai tâm sự với người mà mình mới gặp, cô biết, mà, ai biết Lục Thâm Tư có phải là giả vờ không, hắn đến từ khoa Tâm lý, có lẽ rất quen thuộc với loại chuyện như vậy, muốn gạt cô cũng rất dễ dàng.

Sau khi trở về ký túc xá, cô gửi tin nhắn cho Lục Thâm Tư, nói cô đã đến nơi, thực ra, hắn đã đưa cô đến tận cửa ký túc xá, tin nhắn như vậy khá rườm rà, nhưng hắn vẫn nhấn mạnh khi chia tay, vì vậy phải nghe theo một lần.

Chỉ có Ôn Niệm Sơ ở trong ký túc xá, đeo tai nghe, bộ dáng người sống chớ lại gần, Thẩm Tư Ngôn không định nói chuyện với cô ấy, sau khi huấn luyện quân sự liền bắt đầu học chính thức, có một số kiến

thức phải ghi nhớ, vì vậy cô còn rất nhiều việc phải hoàn thành, chỉ là thỉnh thoảng kiểm tra điện thoại của mình để xem Thẩm Thời Khê đã trả lời tin nhắn chưa.

Kết quả lần nào cũng vậy, nhưng trong lòng vẫn ôm một tia may mắn, lỡ như anh muốn nhắn tin cho mình thì sao?

Chẳng có gì xảy ra.

"Thẩm Tư Ngôn, làm hòa chưa?” Ôn Niệm Sơ đột nhiên nói.

Cô không hiểu Ôn Niệm Sơ đang nói gì.

"Cậu và bạn trai của cậu.” Ôn Niệm Sơ tháo tai nghe ra, “Trạng thái cậu trở về rất khác so với trước đây, cậu và bạn trai đã làm hòa rồi sao?”

Thẩm Tư Ngôn lắc đầu, "Không có."

"Vậy tại sao cậu lại vui vẻ như vậy?"

"Tớ không thể vì chuyện khác sao?” Thẩm Tư Ngôn dở khóc dở cười.

Ôn Niệm Sơ nhìn cô với vẻ mặt "còn có thể cứu được", cái này khiến cô có chút sợ hãi, cô làm gì mà bị ánh mắt như vậy nhìn.

"May là cậu không có não yêu đương.” Vừa nói, cô ấy vừa gật đầu đồng ý với câu nói của mình.

Thẩm Tư Ngôn đột nhiên tò mò, "Tại sao?"

"Tớ không muốn làm bạn với não yêu đương, cương thi tới cũng không cần sợ, não yêu đương, ngay cả cương thi cũng không ăn." Giọng điệu của cô ấy tràn đầy chán ghét.

Thật ra Thẩm Tư Ngôn cũng không biết mình có được tính là có não yêu đương hay không, Thẩm Thời Khê có thể dễ dàng ảnh hưởng đến cảm xúc của cô, nhưng cô lại để ý đến chuyện của mình và tìm cách điều tiết cảm xúc của mình, không muốn mọi người thấy nó. Hơn nữa, cô cũng không cùng anh đến thủ đô, không phải sao?

Sau khi suy nghĩ lung tung, cô quyết định chọn cuốn sách của riêng mình và bắt đầu học tập chăm chỉ, tạm thời không nghĩ đến Thẩm Thời Khê nữa.

Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh lên thủ đô tìm anh thì sao?

Hẳn là sẽ rất không tệ đi.