Chương 43: Đây là chuyện xưa của em!

Kể từ khi biết mối quan hệ giữa Thẩm Thời Khê và Thẩm Tư Ngôn, các nữ sinh trong lớp liền nhờ cô giúp gửi thư tình, người đầu tiên làm việc này chính là Dư Tuyên Di.

"Quan hệ chúng ta tốt như vậy, cậu sẽ giúp tớ phải không?" Dư Tuyên Di cũng nhét kẹo vào cho cô.

Bọn họ có quan hệ tốt sao?

Chẳng phải tình bạn đã đứt đoạn từ lâu rồi sao?

Tình bạn vốn đã rạn nứt khi Dư Tuyên Di chủ động cô lập cô, cô không phải loại người chữa lành vết sẹo liền quên đi nỗi đau, cũng không thích liếʍ mặt làm bạn với người khác. Khi Dư Tuyên Di vừa bắt đầu làm việc này, bọn họ đã không còn là bạn bè.

Nhưng cô vẫn nhận bức thư tình, trên đường về thì ném vào thùng rác, thùng rác lớn như vậy, cũng không có ai lật lại, huống chi đây chỉ là thùng rác trong thành phố, Dư Tuyên Di cũng không đi qua con đường này.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Tư Ngôn nhận ra, cô thực sự thích Thẩm Thời Khê.

Bởi vì cô không muốn Thẩm Thời Khê ở bên cạnh người khác, người biết cô bị bắt nạt sẽ yêu cầu giáo viên đổi chỗ, người biết cô bị cháy cặp sách sẽ bảo mẹ mua cặp mới cho họ, người sẽ mua kem cho cô khi cô buồn, người duy nhất có thể dỗ dành cô là anh.

Không phải bọn họ đều nói mình thích Thẩm Thời Khê sao?

Không sai, cô chỉ thích Thẩm Thời Khê mà thôi, họ sống với nhau lâu như vậy, thích Thẩm Thời Khê không phải là chuyện bình thường sao? Bọn họ mới quen nhau bao lâu mà có thể nói thích anh, vậy tại sao cô lại không thể nói mình thích anh?

Trong lòng cô rung động, mỗi lần cùng Thẩm Thời Khê về nhà, cô đều đứng cạnh anh chờ xe buýt đến, đồng phục học sinh cũng có mùi giống nhau, khi cô đứng mỏi mệt, cô sẽ dựa vào lưng anh, Thẩm Thời Khê sẽ không cử động, có đôi khi trên xe có quá nhiều người, anh sẽ giúp cô cản một chút, tại sao cô lại không cảm động chứ?

Cô và Thẩm Thời Khê là anh em, nhưng cô chưa bao giờ coi anh là anh trai mình.

Sau đó, ngoài Dư Tuyên Di, còn có người mới đột nhiên xuất hiện, nhờ cô chuyển thư tình và quà tặng, bởi vì trực tiếp đưa cho Thẩm Thời Khê sẽ chỉ bị từ chối. Thẩm Tư Ngôn không hiểu tại sao thời đại này người ta vẫn thích gửi thư tình, nhưng cô lại không cười nhạo họ.

Thẩm Tư Ngôn sẽ nói trước với bọn họ: “Tôi không đảm bảo anh ấy sẽ nhận, cũng không đảm bảo anh ấy sẽ đọc, có thể nó sẽ bị vứt vào thùng rác, như vậy có sao không?”

Các cô đều nói không sao.

Cuối cùng tất cả đều bị cô ném vào thùng rác, tất nhiên sẽ không vứt trước mặt bọn họ, cô sẽ cho vào cặp sách, sau khi rời trường liền ném vào thùng rác. Cho nên Thẩm Thời Khê chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của những thứ này, cô biết mình ti tiện, bởi vì cô lo lắng Thẩm Thời Khê thật sự sẽ bị một trong số chúng làm động tâm.

Diệt cỏ phải diệt tận gốc.

Cô không phải là người tốt, dù sao từ nhỏ đến lớn cũng có rất nhiều người nói cô không bình thường, vậy cô làm những việc này thì có gì đáng ngạc nhiên?

Cô và Dư Tuyên Di vĩnh viễn không thể trở thành bạn bè, cô biết điều này.

Sau này, sau khi tốt nghiệp cấp hai, thành tích của Dư Tuyên Di không cao lắm, không được nhận vào cùng trường cấp ba với bọn họ, cô và Thẩm Thời Khê lại học cùng trường. Lúc tốt nghiệp, cô và cô ta cũng không hề có một trận cãi vã vui vẻ nào, nhưng may mắn là sau này sẽ không gặp lại nhau. Thẩm Tư Ngôn thật may mắn vì cuối cùng cô cũng có thể thoát khỏi những người đó ở trường cấp hai, nhìn thấy bọn họ lưu luyến không rời, nói về tình bạn cấp hai, cô chỉ muốn cười.

Cô không cảm nhận được tình bạn nhưng cô cảm nhận được sự ấm lạnh của tình người.

Khi cô tốt nghiệp cấp hai, mẹ cô vào phòng cô, kể rằng khi cô học cấp hai, bà đã nói với giáo viên, nhờ giáo viên giúp chú ý xem cô có yêu đương với ai không, sau đó cô giáo nghi ngờ cô đang có quan hệ tình cảm.

Thẩm Tư Ngôn không biết mình nên nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy buồn cười mà đau lòng.

À, ra là vậy.

Sau khi vào cấp ba, cuộc sống của Thẩm Tư Ngôn lại quay trở lại quỹ đạo, đây là trường trung học trọng điểm, hầu hết mọi người đều tập trung vào việc học, cô và Thẩm Thời Khê không học cùng lớp, nhưng hầu hết mọi người đều biết mối quan hệ của họ, không có ai nhờ cô gửi thư tình và món quà, mọi người đều tập trung vào việc học, cuộc sống cấp ba của cô rất yên bình.

Cô có thể tập trung vào việc học, chuyên tâm thích Thẩm Thời Khê.

Cô cũng có những người bạn thực sự, có thể cùng nhau xuống căng tin ăn cơm, thỉnh thoảng đi dạo ở thao trường, nói về những bất mãn với cuộc sống cấp ba, hầu hết chủ đề đều xoay quanh việc học.

Nhưng cô không dám bày tỏ sự chân thành của mình, một lần bị rắn cắn mười năm vẫn sợ dây thừng, khi người khác hỏi cô thích ai, cô sẽ không bao giờ đưa ra câu trả lời chính xác, sẽ tùy tiện chọn một nhân vật trong tiểu thuyết hoặc anime, nếu không được thì kéo minh tinh vào để đủ quân số, đúng hay sai thì những người khác cũng không quan tâm lắm.

Thẩm Tư Ngôn không còn hỏi người khác tại sao nữa, cô đã quen với việc giữ mọi chuyện trong lòng, tuy rằng không thoải mái nhưng vẫn tốt hơn là chấp nhận ánh mắt xa lạ của người khác.

Nếu cô vẫn như xưa, liệu có ai còn muốn làm bạn với cô không?

Nhưng từ khi lên cấp ba, Thẩm Thời Khê trở nên ghẻ lạnh với cô, anh có việc riêng, rất bận rộn, không thể cùng cô đi học, sẽ không trò chuyện, không khác gì một người xa lạ ở nhà. Thẩm Tư Ngôn từng nghi ngờ anh đã phát hiện ra tình cảm của cô, lo lắng suốt một thời gian dài, nhưng sau đó cô mới biết đó là sợ bóng sợ gió.

Cô giấu rất tốt, ít nhất cô cũng không có ý định để Thẩm Thời Khê biết chuyện này.

Thẩm Thời Khê.

Người cô thích tên là Thẩm Thời Khê.

Mẹ cô không tiếp tục lục soát phòng cô, cô vẫn đang thu thập những món đồ lặt vặt yêu thích của mình, nhưng cô giấu rất kỹ, dưới gầm giường, những cuốn sách cô yêu thích cũng đổi vị trí, xếp vào nhiều cuốn sách giáo khoa khác nhau, mẹ cô không nhìn kỹ lắm, không biết cuốn sách dày bao nhiêu.

Thẩm Tư Ngôn tận lực bảo vệ chút yêu thích nhỏ bé của mình, nếu ai đó lấy đi, cô sẽ chẳng còn gì cả.

Cô đã nghĩ đến cái chết rất nhiều lần, khi còn học cấp hai, trường trung học thực nghiệm bên cạnh có người đã nhảy lầu, tin tức truyền đến trường của họ. Mọi người trong lớp nói đùa, nói mình sẽ viết một lá thư tuyệt mệnh, sau đó cứu vớt họ khỏi nguy hiểm, thậm chí có người còn sử dụng lý thuyết toán học “Ba điểm trên một đường thẳng” để hình dung cuộc sống học đường, nói là lãng phí thời gian thuần túy.

Những người khác nói đùa, nhưng Thẩm Tư Ngôn thật sự viết thư tuyệt mệnh, phần lớn là gửi cho Thẩm Thời Khê, thư tuyệt mệnh bị Dư Tuyên Di đọc công khai, Thẩm Thời Khê xuất hiện khắp thư, sau đó cô bị chế giễu một phen. Nhưng cô thực sự chỉ muốn nói chuyện với Thẩm Thời Khê nhiều hơn, lại sợ mình không có cơ hội.

Sau đó, lá thư tuyệt mệnh bị ném vào thùng rác, Dư Tuyên Di khinh thường nhìn cô không nói gì, nhưng cô hiểu ý - cô cũng xứng sao?

Nếu ngay cả cô cũng không xứng viết thư tuyệt mệnh cho Thẩm Thời Khê thì còn ai xứng nữa?

Đối với tuyên bố cuộc sống học đường là lãng phí thời gian, lúc đó Thẩm Tư Ngôn khịt mũi coi thường, nhưng cô sẽ không nói thẳng ra, mặc dù cô vẫn không hiểu nhiều lý thuyết, trên thế giới có rất nhiều điều và sự thật không được công nhận, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy lãng phí thời gian, bởi vì cô thực sự đã học được nhiều thứ thiết thực, làm nền móng cho những gì cô thích ở tương lai, là những cô thấy có ý nghĩa.

Cô có thể khịt mũi coi thường mọi người, cô có thể phớt lờ cảm xúc của mọi người, kiên trì làm chính mình, nhưng cô không thể đối mặt với Thẩm Thời Khê.

Vô số lần cầm dao chĩa vào mình, cô lại bỏ dao xuống vì nghĩ đến Thẩm Thời Khê, cô vẫn muốn sống chung với anh nên vẫn chưa thể.

Bởi vì quá muốn sống, cô liều mạng tìm kiếm cây cỏ cứu mạng mình, cho dù chỉ có tác dụng trong chốc lát, Thẩm Thời Khê chính là cây cỏ cứu mạng của cô.

Chuyện phát sinh với Thẩm Thời Khê được Thẩm Tư Ngôn mô tả bằng vài câu, cô ép Thẩm Thời Khê, để mối quan hệ của họ vượt ra ngoài ranh giới anh trai, em gái, cô thừa nhận, đó là lỗi của cô. Nếu không phát sinh chuyện đó, cô và Thẩm Thời Khê vẫn là anh em rất tốt, là ruột thịt thân thiết.

Nói xong những lời này, Thẩm Tư Ngôn ngẩng đầu nhìn Lục Thâm Tư: "Đây là chuyện xưa của em."