Chương 7: Ham muốn là chuyện bình thường.

Vì là lần đầu tiên làm, mấy ngày nay thân thể cảm thấy không thoải mái, Thẩm Tư Ngôn rất an phận ở nhà đọc sách, nghiên cứu nguyện vọng, Thẩm Thời Khê cũng ở nhà, không ai đề cập đến chuyện trước đó, như thể chưa từng xảy ra.

Về phần Thẩm Thời Khê có đi ăn với người đó hay không, Thẩm Tư Ngôn không biết, cô gần như chỉ ở trong phòng, làm sao cô có thể thời thời khắc khắc nhìn Thẩm Thời Khê.

Sau khi ghi nguyện vọng xong, hôm đó đang ngồi ăn cơm, mẹ bất ngờ hỏi chuyện.

"Con điền nguyện vọng ở đâu?"

Đương nhiên, lời này không thể nào hỏi Thẩm Thời Khê, chỉ có thể là hỏi cô.

"Ở địa phương."

Mẹ có chút kinh ngạc, "Địa phương, không phải lúc trước con nói sẽ cùng anh trai đến thủ đô sao?”

"Con không thích chuyên ngành đào tạo bên kia, không bằng ở địa phương, hơn nữa trường học cũng không tồi, cũng không chênh lệch bao nhiêu, con về nhà thuận tiện hơn nhiều, cũng chỉ mất nửa tiếng tàu điện ngầm."

Nghe cô nói như vậy, mẹ đại khái cũng biết cô điền vào trường nào, cũng không phản đối, ngược lại, Thẩm Thời Khê nghe được cô không đi thủ đô thì hơi nhíu mày, trước đó anh còn đang lo lắng, nếu Thẩm Tư Ngôn cùng anh đến thủ đô thì phải làm sao, anh không thể mặc kệ cô, hiện tại không còn lo lắng cái này nữa.

"Vậy cũng tốt, nếu như hai người các con đều đi ra ngoài, một mình mẹ cùng lão đầu tử ở nhà, sẽ rất nhàm chán, cuối tuần nếu không có việc gì làm, các con có thể về nhà ở." Mẹ nói.

Thẩm Tư Ngôn gật đầu, không nói gì thêm.

"Mẹ và ba con sẽ ở lại bệnh viện trong tuần tới, có thể sẽ không để ý đến các con, Ngôn Ngôn, không phải con nói muốn đi du lịch với anh trai sao, nếu không vừa vặn tuần sau ra ngoài?" Mẹ hỏi.

Đôi mắt của Thẩm Tư Ngôn sáng lên, nếu mẹ đã nói như vậy, Thẩm Thời Khê sẽ không có lý do gì để từ chối, cô trực tiếp gật đầu, dự định thương lượng với Thẩm Thời Khê về địa điểm đi chơi. Nếu ra ngoài du lịch, thực sự không có ai quấy rầy họ, ở một nơi xa lạ, chỉ có hai người chăm sóc lẫn nhau.

Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, cô không ngăn được hưng phấn, như vậy có nghĩa là cô không khác gì người yêu đúng không?

Nhưng Thẩm Thời Khê không muốn, "Không đi."

Anh có thể tưởng tượng được, nếu anh ra ngoài một mình với Thẩm Tư Ngôn, anh chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi việc bị cô ép buộc, mấy ngày trước anh đã đáp ứng với cô, anh sẽ không thể từ chối cô khi ba mẹ đi vắng. Nếu chỉ còn lại hai người, làm sao cô có thể bỏ lỡ cơ hội như vậy.

Ít nhất trong nhà vẫn có nhân tố bất trắc, lỡ như ba mẹ đột nhiên trở về thì sao?

Nhưng nếu đi ra ngoài, ngay cả chút không chắc chắn này cũng không còn nữa, anh không muốn, càng không muốn đi du lịch với Thẩm Tư Ngôn. Nhưng anh không có quyền từ chối, bởi vì hai người phụ nữ phía trước đã bắt đầu thảo luận nên đi chơi ở đâu, thậm chí người ba vừa mới ra khỏi thư phòng cũng tham gia thảo luận và đưa ra đề xuất của riêng mình.

Cuối cùng, chuyến đi là do ba người họ trực tiếp quyết định, ba mẹ sẵn sàng chuyển tiền cho họ, để họ tự thu xếp chuyến đi, một tuần sau trở về.

Thẩm Thời Khê đã được sắp xếp rõ ràng, không có chỗ cho anh từ chối.

Vì vậy đêm đó, Thẩm Tư Ngôn rất vui vẻ làm chiến lược trong phòng, không ngờ Thẩm Thời Khê mở cửa bước vào, cô nhanh chóng bảo vệ cuốn sổ của mình, bộ đồ ngủ bị xộc xệch, lao người về phía trước, ở góc độ của Thẩm Thời Khê, phong cảnh trước ngực không nhìn sót chút nào, mảng trắng rộng lớn khiến anh gần như không thể rời mắt.

“Em không cần tốn tâm tư, cho dù đi, anh cũng sẽ không cùng em đi ra ngoài.” Thẩm Thời Khê nói như thế

Thẩm Tư Ngôn nhướng mày, "Ý của anh là, anh muốn ở cùng em trong khách sạn suốt phải không?"

Cô đang cố ý hiểu sai lời của anh, cô đang nói với Thẩm Thời Khê, nếu anh không ra ngoài, cô sẽ quấy rầy anh làm chuyện đó, đây là điều kiện đã thỏa thuận trước đó.

"Thẩm Tư Ngôn."

"Chính anh đã đáp ứng em, anh quên rồi sao?"

Anh chưa quên, cũng không thể nào quên.

Cuối cùng, Thẩm Thời Khê và Thẩm Tư Ngôn lên tàu cao tốc du lịch, bởi vì địa điểm họ chọn rất gần, không bao lâu liền đến, đây là một thành phố xa lạ, không ai nhận ra họ, những người qua đường về cơ bản đều nghĩ rằng họ là một cặp.

Cô rất thích cảm giác này, nhưng khi đặt phòng khách sạn, họ vẫn thuê tượng trưng hai phòng, nhưng không có gì khác biệt, bởi vì họ sẽ ở cùng một phòng, đó là kế hoạch ban đầu của Thẩm Tư Ngôn, cô thậm chí có thể ở cùng phòng với anh hàng ngày mà không ra ngoài.

Nhưng Thẩm Thời Khê không nguyện ý.

Khi cô sắp xếp hành lý, Thẩm Thời Khê lạnh lùng nhìn cô đặt đồ đạc lên đầu giường, không nói lời nào, cô có rất nhiều cách để lấy được thẻ phòng, cho dù bây giờ từ chối cũng không có lợi ích gì, kết quả cuối cùng sẽ giống nhau.

"Thẩm Thời Khê, anh muốn đi đâu trước?" Thẩm Tư Ngôn hỏi.

"Tùy tiện đi."

Mặc dù lúc ra cửa, Thẩm Thời Khê rất không nguyện ý, giữ khuôn mặt lạnh lùng từ đầu đến cuối, nhưng điều này không cản trở tâm trạng tốt của Thẩm Tư Ngôn, ít nhất mối quan hệ của họ đã tiến xa hơn, cô biết rất nhiều, là do cô ép buộc, vì vậy cô chỉ có thể cúi đầu nhận thua, cho dù sắc mặt của Thẩm Thời Khê có xấu đến đâu, cô cũng phải gánh chịu.

Có biện pháp nào đâu?

Cô tự tìm đến mà.

Nhưng cuối cùng, sắc mặt của Thẩm Thời Khê cũng cải thiện rất nhiều, khi họ ngồi đối mặt ăn tối, khóe miệng anh còn có vẻ tươi cười, khi Thẩm Tư Ngôn giới thiệu món ăn ngon trong nhà hàng này, anh sẽ gật đầu đồng ý. . .

"Thẩm Thời Khê, anh cười rồi."

Vừa nói lời này ra, nụ cười trên khóe miệng Thẩm Thời Khê liền biến mất, anh có khuôn mặt lạnh lùng khá là doạ người, hơn nữa anh vẫn đẹp trai, nhưng chỉ khiến cô cảm thấy chua xót.

Cô tự lẩm bẩm: "Cười lên đi, đâu có khó đến thế."

Kỳ thật cũng không khó như vậy, chỉ là anh không muốn, chí ít lúc đối mặt người xa lạ, anh không chút keo kiệt nở nụ cười, lúc đối mặt cô, liếc mắt một cái cũng coi như là bố thí.

Tâm tình như vậy khiến đáy lòng Thẩm Tư Ngôn lăn lộn, cô cảm thấy không thoải mái khi thấy Thẩm Thời Khê dễ dàng mỉm cười với người khác.

Tại sao?

Cho dù là cô tự làm tự chịu, nhưng Thẩm Thời Khê trước đây cũng không muốn cười với cô, mà chỉ là muốn anh cười một chút, có khó khăn như vậy sao? Cô muốn làʍ t̠ìиɦ với anh.

Cơ hội tốt như vậy, sẽ không có ai quấy rầy, thân thể của cô được nghỉ ngơi rất tốt, trên đường về mua một hộp bαo ©αo sυ...

"Thẩm Tư Ngôn."

Giọng nói của anh cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, cô cầm chiếc đũa ngơ ngác nhìn anh, trong mắt ẩn chứa du͙© vọиɠ nồng đậm, giọng nói của anh càng khiến cô ham muốn hơn.

Cô cũng không muốn, nhưng khi đối mặt với Thẩm Thời Khê, cô không thể nhịn được.

Làm thế nào có thể không có ham muốn với anh? Anh là người cô thích, cho nên có ham muốn cũng là chuyện rất bình thường, kể cả khi anh là anh trai cô.

"Còn chưa ăn xong?"

Lại là giọng nói lạnh lùng như vậy, cô đột nhiên cảm thấy mất kiên nhẫn, "Phải, anh đợi em một chút cũng không được sao, Thẩm Thời Khê, sao anh lại không có kiên nhẫn như vậy."

Anh không nói chuyện, không chịu tiếp tục giao lưu với cô, cầm điện thoại lên, cũng không biết đang làm gì.

Trong khi cô vẫn đang nhai thức ăn, con mắt của cô đột nhiên chua chua, cô không muốn Thẩm Thời Khê ghét cô, nhưng ngay cả khi Thẩm Thời Khê ghét cô, cô cũng phải ngủ với anh, đây là khả năng duy nhất của bọn họ.

———————

Lời tác giả:

Khụ khụ, làm sáng tỏ một chút, anh trai không ở bên cạnh bạn nữ, trước khi thích em gái, trong lòng anh trai chỉ có học tập. Lấy tính cách của anh trai, nếu anh ấy bên cạnh bạn nữ, thời điểm em gái lần đầu tiên cưỡng bức anh trai, anh ấy liền sẽ nói. Anh ấy không nói gì, cho nên em gái cũng biết mình trước đó chỉ là suy nghĩ lung tung, chỉ là nhắn tin với bạn học mà thôi.

Hiện tại anh trai đối xử với em gái càng không tốt, sau này anh ấy sẽ đền bù gấp bội, nhất định sẽ hối hận.