Chương 4: Có Lẽ Công Việc Nên Kết Thúc Rồi

Giang Vân Cẩn nhận mệnh mở điện thoại di động lên: “Cô chờ tôi một chút, chênh lệch hạng giữa tôi và cô quá lớn, không thể đánh cùng nhau được, tôi sẽ dùng tài khoản khác.”

Đáy mắt Ôn Du hiện lên sự lo lắng, vẫn còn chưa bắt đầu sao?

Cốt truyện trôi qua rất nhanh, hai người vừa mới quấn quýt một lúc, có lẽ đã trôi qua mười lăm phút rồi, đến bây giờ lại qua năm phút đồng hồ mà vẫn còn chưa bắt đầu.

Cũng may có bạn bè của Giang Vân Cẩn giúp đỡ cho mượn một tài khoản.

Giang Vân Cẩn thêm bạn tốt với Ôn Du, ấn vào trận, trò chơi bắt đầu.

Giang Vân Cẩn nói: “Cô tùy tiện chọn một trợ thủ đi theo tôi là được.”

Ôn Du gật đầu nói: “Được.”

Cô có chút xa lạ lựa chọn một trợ thủ xinh đẹp, trên thực tế cô cũng không hề biết chơi game, bởi vì Giang Vân Cẩn thích chơi game, anh ta cũng nổi tiếng là cao thủ ở trong game, cũng là bạn tốt của không ít tuyển thủ nổi tiếng, bình thường vẫn chơi game cùng nhau.

Trước kia vì muốn tiếp cận Giang Vân Cẩn, cô cũng học chơi game, nhưng không có kiên trì, chỉ dựa vào trình độ gà mờ mà muốn bò lên Vương Giả, cô cũng lần lượt bị đánh rớt xuống.

Bởi vậy mới nói cô bị người khác mắng trong trò chơi, chuyện này cũng không phải là giả dối.

Người khác thấy được tổ đội cùng với những người chơi cao cấp, còn tưởng rằng là cao thủ, kết quả còn gà mờ hơn so với anh ta, thậm chí liên tiếp cản trở, tất nhiên phải tức giận mắng to.

Cũng giống như lúc này.

“Đi theo tôi đi.” Giang Vân Cẩn gấp đến mức căng thẳng kêu lên.

Ôn Du vụng về điều khiển nhân vật, nhưng và hai bên đang đánh nhau, cô hoa cả mắt: “Em đang ở chỗ nào?”



“A a cứu chị, chị bị bao vây rồi.”

Một giây sau màn hình tối đen rồi.

Giang Vân Cẩn vừa muốn xoay người lại cứu người, cũng bị vây đánh chết.

Thời gian chờ tử vong hơn bốn mươi giây, vẻ mặt Giang Vân Cẩn nặng nề nhìn Ôn Du.

Ôn Du chột dạ cúi đầu: “Xin lỗi, chị chơi không tốt lắm.”

Giang Vân Cẩn: “Không có việc gì, không trách cô được.”

Hai phút sau, anh ta nhìn Ôn Du lại chết ở trong trò chơi: “Không phải tôi kêu cô thủ ở trong tháp hay sao?”

“Hu hu hu, bọn họ lôi kéo chị, chị cũng không biết đi đâu…” Ôn Du cũng rất buồn bã, đã chết quá nhiều lần rồi, đồng đội cũng bắt đầu mỉa mai cô.

Giang Vân Cẩn: “... Không có việc gì, đánh ván khác. Tôi cũng không tin.”

Ôn Du ừ một tiếng, lại ấn mở một ván khác, trong lúc chờ đợi, cô nhìn đồng hồ trước mắt, đã qua mười tám phút rồi, tại sao còn chưa có động tĩnh gì?

Cô nghĩ có lẽ công việc nên kết thúc rồi.

Vẫn chết, thực sự không có một chút kinh nghiệm chơi game nào.