Chương 2: Nhảy sông tự tử

Khổng Nhị đứng lên, cười lạnh một tiếng.

"Ngươi vay chúng ta một trăm lượng bạc, ngày mốt chính là ngày cuối cùng trả nợ . Nếu không giao ngân lượng ra, sân này và tất cả đồ đạc trong sân này đều là của chúng ta. Ta đập đồ của chúng ta, thì cho dù thần tiên đến cũng không quản được!"

Một trăm lượng?

Liễu Đông Mai bối rối.

Tuy rằng nàng đối với giá cả cổ đại không quen thuộc, nhưng nữ quỷ bị mẹ kế bán cho Vương gia làm vợ, cũng chỉ bán năm lượng bạc mà thôi.

Đủ để thấy, một trăm lượng bạc ở cổ đại, đáng giá bao nhiêu!

Liễu Đông Mai hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía nữ quỷ, đã thấy nữ quỷ lắc đầu.

"Bọn họ nói bậy, ta chỉ mượn bọn họ năm mươi lượng bạc."

"Ta chỉ mượn các ngươi năm mươi lượng, sao lại biến thành một trăm lượng rồi?"

Liễu Đông Mai nhắc lại lời của nữ quỷ nói.

Khổng Nhị cười lạnh một tiếng: "Ngươi nghĩ tiệm cầm đồ là nơi nào? Cho ngươi mượn bạc, đương nhiên là phải có lời."

Liễu Đông Mai nghe hiểu rồi.

Bọn chúng nói miệng nói lời, ấy là lời lãi.

Tiệm cầm đồ kinh doanh chủ yếu là giao dịch lãi kép.

Lãi suất cao như vậy, thật sự là so với cho vay nặng lãi còn đáng sợ hơn.

Nữ quỷ thật sự là bị mẹ kế của cô ấy đẩy xuống hố thảm rồi!

"Đập, tiếp tục đập cho ta!"

"Không được đập! Có ta ở đây, ta xem ai dám đập?"

Giọng nói của Khổng Nhị vừa dứt, một nam nhân bốn năm mươi tuổi chống quải trượng, khập khiễng từ trong nhà chính lao ra.

Hắn đi tới trước mặt một tên cao to đang đập, giơ quải trượng trong tay lên, đánh lên người.

Nhưng mà quải trượng còn chưa hạ xuống, hắn đã bị người ta đẩy một cái.

Liễu Đông Mai nhận ra nam nhân là cha chồng Vương Phú Quý của nữ quỷ, vội vàng tiến lên đỡ hắn.

Nhưng có người nhanh hơn nàng một bước, đỡ lấy Vương Phú Quý.

Liễu Đông Mai thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía nam nhân đột nhiên xuất hiện.

Da nam nhân hơi đen, ngũ quan đoan chính.

Duy chỉ có ba vết xước nhô lên trên gương mặt kia, có chút dọa người.

Liễu Đông Mai ở trong mộng gặp qua hắn, hắn chính là tướng công của nữ quỷ - - Vương Đại Xuyên.

"Các ngươi đang làm gì vậy?"

Vương Đại Xuyên đỡ Vương Phú Quý dậy, quát một tiếng.

Khổng Nhị giật nảy mình.

Người đàn ông của Liễu Đông Mai này, nổi tiếng là mãnh liệt.

Người khác lên núi săn thú, đều là một đám người cùng nhau.

Nếu không may gặp phải hổ, ít nhất còn có một người hỗ trợ về nhà báo tang.

Người khác đều sợ hổ, nhưng hổ lại sợ Vương Đại Xuyên.

Chuyện hắn hôm qua một quyền đánh chết một con hổ, ở trong thôn đã truyền khắp nơi.

Quả đấm cứng rắn như vậy nếu nện vào người hắn, vậy hắn sẽ mất mạng.

Trước khi tới đây, hắn đã hỏi qua.

Biết Vương Đại Xuyên lên núi săn thú rồi, hắn lúc này mới dám mang theo các huynh đệ tới cửa đòi nợ.

Nào ngờ, hôm nay Vương Đại Xuyên trở về sớm như vậy!

Nhưng ở trước mặt các huynh đệ, hắn không thể nhận sợ, nếu không sau này làm sao các huynh đệ phục tùng hắn?

"Vương Đại Xuyên, nữ nhân của ngươi thiếu... thiếu bạc của chúng ta, ta tới đòi nợ. Đất nhà các ngươi... khế đất, đã thế chấp cho chúng ta. Ngày mốt nếu không trả được bạc, sân này, đều... là của chúng ta!"

"Nàng nợ các ngươi bạc, ta sẽ nghĩ biện pháp trả. bây giờ còn chưa tới kỳ hạn trả, các ngươi dựa vào cái gì xông vào nhà của ta, ức hϊếp người nhà của ta?"

"Ta...... Ta đến sớm thu tiền trước một ít...... tiền lời, lấy được thì mới đi!"

Khổng Nhị tìm cho mình một cái cớ.

Vương Đại Xuyên nhíu mày, lấy từ trong ngực ra một viên bạc vụn, ném cho Khổng Nhị.

Khổng Nhị vui vẻ, vừa định đưa tay đón, lại bị Liễu Đông Mai cắt râu.

"Liễu Đông Mai, ngươi làm gì vậy?"

"Ngày sau mới là thời hạn trả nợ. Thời gian chưa tơi, một lượng ta cũng sẽ không đưa ngươi!"

Khổng Nhị tức giận thổi râu trừng mắt: "Vương Đại Xuyên, ngươi tính thế nào?"

"Nàng ấy nói không đưa, thì không đưa!" Không đợi Vương Đại Xuyên nói, Vương Phú Quý liền giơ lên quải trượng trong tay: "Cút, đều cút cho ta!"

Khổng Nhị lạnh mặt, không nhúc nhích đứng tại chỗ.

Vương Đại Xuyên nhìn chằm chằm ba người trước mặt, bẻ cổ tay một chút.

"Còn không cút, là đang chờ ta động thủ sao?"

"Được, coi như các ngươi có gan. Ngươi...... Các ngươi, chờ đó cho ta!"

Khổng Nhị bỏ lại một câu ác tính, xoay người bỏ chạy.

Còn chưa chạy ra khỏi sân, liền nghe thấy Liễu Đông Mai hắng giọng, ở phía sau hô to.

“Khổng Nhị, đến thì đã đến rồi, ta cũng không thể để cho ngươi đi một chuyến tay không. Không bằng, ta nói cho ngươi biết một bí mật!"