Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Gả Cho Hung Thần, Tiểu Phu Lang Được Sủng Lên Tận Trời

Chương 1: Mười vạn lượng bạc trắng còn chưa đủ cho đệ tiêu xài?

Chương 1: Mười vạn lượng bạc trắng còn chưa đủ cho đệ tiêu xài?

Đương kim Hoàng thượng và Cửu vương gia Ân Trình là huynh đệ cùng mẹ sinh ra. Ân Trình vừa đại thắng tại phương Bắc, đánh bại Viêm Nhữ, hiện đang khải hoàn hồi kinh.

Nhắc đến Cửu vương gia, khắp Ân quốc không ai là không biết. Từ khi tám tuổi, hắn đã được đưa đến biên cương, đến mười bốn tuổi đã xông pha chiến trận, giành vô số chiến thắng lớn nhỏ. Hiện nay, dù chỉ mới 22 tuổi, danh xưng "sát thần" của hắn đã lan truyền khắp thiên hạ.

Trong Ngự Hoa Viên, Hoàng đế liếc nhìn Ân Trình mặc hắc y đang lười biếng ngồi bên cạnh, hỏi: “Sao vậy? Ta đã tổ chức yến hội cho đệ, sao đệ vẫn không vui?”

“Không thú vị.” Ân Trình ngáp một cái, nhắm mắt lại, ra hiệu cho tiểu thái giám đến xoa bóp vai mình: “Còn không bằng cho ta thêm vài đồng bạc.”

Hoàng đế gõ nhẹ lên đầu hắn: “Mười vạn lượng bạc trắng còn chưa đủ cho đệ tiêu xài?”

Ân Trình đáp lại tràn đầy lý lẽ: “Ai lại chê nhiều tiền chứ?”

Hoàng đế nhíu mày: “Đừng có giả vờ với ta. Đệ biết rõ mục đích của buổi yến tiệc này là gì rồi. Nhìn xem, đệ có thích ai không?”

Ân Trình khẽ mở mắt, nhìn qua một lượt đám nam tử xinh đẹp trong hoa viên, sau đó lại nhắm mắt: “Không thích.”

Hoàng đế nắm lấy cánh tay hắn, thúc ép: “Nhìn kỹ lại đi.”

“Ta đã nhìn kỹ rồi, vẫn không thích.”

Hoàng đế thở dài: “Có lẽ sự hiện diện của ta khiến bọn họ không dám tiếp cận. Ta đi, để đệ tự mình chọn. Nếu tìm được người thích, ta sẽ ban hôn cho đệ.”

Ân Trình chỉ khoát tay, không hề để lời nói của Hoàng đế vào tai: “Ta biết rồi, hoàng huynh mau về đi.”

Sau khi Hoàng đế rời đi, bầu không khí trong Ngự Hoa Viên dần trở nên náo nhiệt hơn.

Yến tiệc này bề ngoài là để đón gió tẩy trần cho Trình vương điện hạ, nhưng những người được mời đều là những tiểu bối trẻ tuổi. Ngay lập tức, mọi người hiểu được ý tứ của Hoàng đế – ngài muốn tìm Vương Quân cho Trình vương điện hạ.

Cửu Vương gia Ân Trình nổi tiếng hung dữ, không ít ca nhi nhát gan nghe đến tên hắn liền khóc, càng không dám nghĩ tới chuyện ở cùng một chỗ với hắn. Nhà lành nào lại muốn đem bảo bối của mình gả cho một người chuyên đi đánh trận chứ, bởi vì không biết lúc nào sẽ phải sống trong cảnh góa bụa.

Nếu không vì thánh chỉ khó trái, có lẽ rất ít ca nhi muốn tham gia buổi tiệc tương thân này.

Ân Trình biết rõ tiếng tăm của mình không tốt, sợ sự hiện diện của mình sẽ khiến người ta khó chịu, thậm chí làm nhiều ca nhi khóc lóc ngay trong Ngự Hoa Viên.

Như vậy càng làm hắn đau đầu.

Bên bờ hồ sen, mấy tiểu công tử thân quen chờ đến khi kiệu của hoàng đế đi xa mới dám bắt đầu trò chuyện.

Một ca nhi cao gầy thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng không cần phải giữ lễ nữa."

Y quay sang nhìn bằng hữu của mình, Nam Cung Sắc, thấy sắc mặt của đối phương tái nhợt, liền hỏi: “Sao nhìn ngươi sợ thế, Nam Cung Sắc?"

Nam Cung Sắc vỗ ngực: "Lần đầu tiên ta ở gần Hoàng Thượng như vậy, sợ lỡ lời."

Vương Chiếu là một ca nhi khác, trợn mắt: "Có cái hồ lớn ngăn cách, sợ cái gì?"

Một lúc sau, Nam Cung Sắc đột nhiên hỏi: "Các ngươi nói xem, Trình Vương điện hạ thích kiểu ca nhi như thế nào?"

Vương Chiếu giật mình: "Ngươi không định gả cho Trình Vương điện hạ đấy chứ? Hắn hung dữ thế mà ngươi còn muốn gả cho hắn, ngươi không muốn sống nữa à?"

"Nhưng ta thấy điện hạ thực sự rất anh tuấn." Nam Cung Sắc nói.

Vương Chiếu ngạc nhiên: "Ngươi thật tinh mắt, cách xa như vậy mà cũng nhìn rõ dung mạo của hắn."

"Chỉ là cảm giác thôi, cảm giác hắn rất anh tuấn." Nam Cung Sắc quay sang hỏi người bên cạnh: "Tiểu Niệm, ngươi nghĩ sao?"

Lâm Niệm, mặc bạch y nhã nhặn, tóc đen được buộc gọn gàng, trên trán có một dấu ấn màu đỏ hình cánh hoa, khẽ hé môi nói: "Không được bàn luận về hoàng thất."

"Ngươi không thú vị gì hết, Lâm Niệm." Vương Chiếu thở dài, sau đó hỏi tiếp: "Ta đi xem hoa mẫu đơn, các ngươi có đi không?"

"Được thôi." Nam Cung Sắc hỏi Lâm Niệm: "Tiểu Niệm, ngươi có muốn đi không?"

Lâm Niệm lắc đầu: "Các ngươi đi đi, ta ở đây hóng gió là được rồi."

Ba ca nhi nói chuyện rất khẽ. Ân Trình vô tình nghe được, vì hắn đang luyện tâm pháp khẩu quyết nên thính giác rất nhạy bén. Hắn không hứng thú với bọn họ, đặc biệt là Lâm Niệm, hắn cho là đối phương rất không thú vị.

Tuy nhiên, khi nhìn về phía hồ, Ân Trình vô tình bắt gặp hình ảnh Lâm Niệm đứng lặng lẽ bên bờ hồ sen.

Trong khoảnh khắc, hắn ngạc nhiên nheo mắt lại. Dù tính cách của Lâm Niệm lạnh nhạt, dung mạo của y thực sự không thể chê vào đâu được. Đôi mắt long lanh dưới ánh mặt trời, làn da trắng ngọc, đôi môi hồng nhạt khẽ nhấp, có vẻ như đang suy tư điều gì đó.

Ân Trình nghĩ thầm: Nếu ban hôn, là người này cũng không tệ.

Ngay lúc ấy, một nam tử phong độ phe phẩy quạt xếp tiến tới, có vẻ muốn bắt chuyện với tiểu mỹ nhân.

Ân Trình nhíu mày nhìn đối thủ cạnh tranh đột nhiên xuất hiện.

Người đến chính là Ân Thuận, thế tử của Nghĩa Dương Vương phủ. Tổ phụ của hắn, Nghĩa Dương Vương, từng có công lớn, nên triều đình cho phép dòng họ tập tước qua ba đời. Tuy nhiên, huyết thống của dòng họ này đã phai nhạt, chỉ miễn cưỡng được xem là hoàng thân.

Ân Thuận ăn mặc trang nhã, rung đùi đắc ý đọc thơ: "Xuân tới nhiều nhụy..."

Nhưng khi thấy tiểu mỹ nhân không phản ứng, hắn ta khẽ ho khan một tiếng, sau đó tiến lại gần: "Lâm công tử, đã lâu không gặp."

Lâm Niệm, lúc này đang ngẩn ngơ, nghe thấy có người gọi mình liền phục hồi tinh thần lại: "Tham kiến thế tử."

"Ta và công tử vừa gặp nhau vài ngày trước, không biết công tử có nhớ không?" Ân Thuận nhân cơ hội tiến lại gần hơn, ánh mắt dần trở nên háo sắc.

Lâm Niệm mỉm cười khách sáo nhưng vẫn giữ khoảng cách, lùi về phía sau hai bước.

Ân Thuận ám chỉ việc bọn họ gặp nhau ở sinh thần của lão thái quân Ninh Viễn hầu phủ, nhưng thật ra Lâm Niệm chỉ hành lễ qua loa, không hiểu sao lại thành ra "trò chuyện thật vui vẻ với nhau" như lời Ân Thuận nói.

Vốn Lâm Niệm không hài lòng với Ân Thuận, khi nhìn thấy hắn ta ngày càng lấn tới, Lâm Niệm định tìm cớ rời đi. Nhưng mà, y chợt nhận ra ở xa có một cung hầu đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt kỳ lạ.

Khi cung hầu đó bất ngờ lao đến, Lâm Niệm kịp nhận ra mưu đồ của Ân Thuận. Hắn định sẽ giả vờ va vào làm y rơi xuống nước, để Ân Thuận nhảy xuống cứu, để từ đó, Lâm Niệm sẽ mất đi sự trong sạch.

Nhưng ngay khi Lâm Niệm sắp bị đẩy xuống nước, một bóng đen từ xa lao tới, nhanh như gió cuốn.

Lâm Niệm cảm thấy có ai đó ôm chặt eo mình, kéo ngược lại bờ. Khi y đứng vững, người kia đã buông tay ra, tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Lâm Niệm kinh ngạc nhìn Ân Trình vừa cứu mình. Tin tức về vị Vương gia này, y đã nghe rất nhiều lần đến kể từ khi hắn hồi kinh. Thế nhưng, khi tận mắt gặp người thật, Lâm Niệm cảm thấy Nam Cung Sắc nói đúng: Ân Trình thật sự rất anh tuấn.

Ân Trình cứu người hoàn toàn là theo bản năng.

Dù xuân đã qua, nhưng một ca nhi yếu ớt rơi xuống ao vẫn rất dễ sinh bệnh. Hắn cảm thấy chán ghét những âm mưu bỉ ổi của Ân Thuận.

Nếu thích, thì cứ thẳng thắn theo đuổi, dùng những thủ đoạn tiểu nhân như thế này chỉ làm mọi chuyện trở nên dơ bẩn.