Chương 12: Người ninh tuy là tôi, mà không phải là anh

Nghe thấy những gì xảy ra trong phòng, Quý Chi Lâm giống như đột nhiên bị tát một cái bạt tai, dường như không thể tin vào mắt mình.

Bọn họ ngủ với nhau rồi?!

Mới kết hôn được bao lâu mà đã phát triển đến loại trình độ này rồi?!

Nhưng sao Ninh Tuy có thể nảy sinh hứng thú với anh trai mình được? Anh hắn là một người thực vật! Lẽ nào những gì ngày đó Ninh Tuy nói đều là thật sao?

Không, không thể nào, Quý Chi Lâm không tin lời mà Ninh Tuy ngày hôm đó!

Hay là... đối với Ninh Tuy, chỉ cần là người họ Quý đều được?!

Tình huống trước mặt hoàn toàn vượt qua dự đoán của Quý Chi Lâm.

Hắn vốn dĩ cho rằng dù mình có tự tay dâng Ninh Tuy kết hôn với Quý Úc Trình, Ninh Tuy cũng sẽ không rời khỏi hắn.

Ninh Tuy có thể oán giận hắn, nhưng sự oán giận đó không bằng tình cảm ba năm qua, một ngày nào đó, Ninh Tuy sẽ tha thứ cho hắn.

Mà Quý Úc Trình đã hôn mê hai năm trời, xác suất tỉnh lại gần như bằng không, qua vài năm nữa, Quý Úc Trình sẽ triệt để rời khỏi thế giới, hắn vẫn có thể đưa Ninh Tuy quay lại bên cạnh mình.

Nhưng hiện tại, tại sao Ninh Tuy lại thân mật cùng anh trai hắn?

Trong lòng Quý Chi Lâm nảy sinh một loại cảm giác mạnh mẽ khi bị phản bội, lại hoàn toàn không thể hiểu tất cả những chuyện này lại xảy ra.

Chẳng lẽ, Ninh Tiu cho rằng không còn hy vọng gì với mình nữa, cho nên coi Quý Úc Trình thành thay thế phẩm của mình?

Đối xử với một thứ như thay thế phẩm trong một khoảng thời gian dài cũng sẽ dẫn đến sinh ra tình cảm với thứ đó, hắn hiểu rất rõ loại trải nghiệm này.

Quý Chi Lâm mất đi dũng khi đẩy cửa phòng bệnh đi vào, xoay người rời đi.

Hắn chỉ biết, nhất định phải nghĩ ra biện pháp, bằng không sẽ muộn...

Người mà Ninh Tuy gặp đầu tiên là hắn, người cậu thích là hắn, cuối cùng, cũng chỉ có thể thích hắn.

"Ai?" Ninh Tuy mơ hồ nghe thấy tiếng động bên ngoài, còn tưởng rằng là quản gia tới.

Nhưng khi cậu nhảy xuống xưởng mở cửa rén rút nhìn trộm, bên ngoài lại không có người nào.

Chắc là gió thổi.

Ninh Tuy không để ý, đóng cửa lại rồi quay lại bò lên giường, nằm bên cạnh Quý Úc Trình tiếp tục chơi điện thoại.

Đây là lần đầu tiên ra nước ngoài, trên đường đi từ sân bay đến bệnh viện Ninh Tuy chụp lại phong cảnh bên ngoài, hào hứng đưng lên vòng bạn bè.

Quý Úc Trình còn chưa kịp hoàn hồn sau trận mặt đỏ tía tai vừa rồi, nhịp tim vẫn đập thình thịch, vợ nhỏ nằm bên cạnh nhanh chóng chuyển dời sự chú ý, hắn không khỏi có chút sầu não.

Nhưng Ninh Tuy sẽ không bỏ qua cơ hội được tiếp xúc thân mật với Quý Úc Trình mọi lúc mọi nơi, tay phải cậu nghịch điện thoại, tay trái kìm lòng không được chạm vào tai của lão công thực vật.

Tai là điểm nhạy cảm của đại bộ phận con người, Quý Úc Trình cũng không ngoại lệ.

Mỗi lần vợ nhỏ vuốt nó, cơ thể hắn đều sẽ run lên một cái, giống như có một luồng điện chạy từ trên tai xuống trái tìm cùng bụng dưới, hắn suýt chút nữa hoài nghi vợ nhỏ đang cố ý.

Ninh Tuy thờ ơ không biết sờ bao lâu, cuối cùng muộn màng phát hiện ra tai của người đàn ông mà mình đang nắm càng càng càng nóng.

"Hử?" Cậu nghi hoặc dừng lại động tác, liếc mắt nhìn phát hiện không chỉ nóng, hơn nữa còn rất đỏ nữa.

Nam nhân yên tĩnh nằm ở nơi đó, nhưng từ vành tai đến tận cổ đều ửng đỏ, do lão công thực vậy có làn da trắng sức cho nên màu đỏ đặc biệt dễ thấy.

Ninh Tuy có chút chấn kinh.

Đây vẫn là lần đầu tiên cậu phát hiện ra người thực vật sẽ có phản ứng lại đối với sự va chạm của mình.

Cậu không nhịn được nghĩ.

"Người thực vật có phản ứng cơ thể là sao?"

—— Xin chào, cho dù người thực vật cũng có phản xạ, thậm chí là kí©h thí©ɧ đối với một số đau đớn, âm thanh, ánh sáng, có thể sẽ xảy ra phản ứng, thậm chí xuất hiện cơ thể cử động, nhưng đây là cử động tự nhiên, không phải cử động của bản thân người bệnh.

Thì ra là một phản ứng tự chủ.....

Vậy chẳng phải rất giống hoa mắc cỡ hay sao?

Ninh Tuy có chút tò mò dùng đầu ngón tay dọc theo dái tai của Quý Úc Trình, từ từ di chuyển xuống, nhẹ nhàng vuốt ve những đường gân trên cổ, hơi mở ra đường viền cổ ái, chạm vào xương quai xanh.

Sau đó giống y như dự đoán, nhìn thấy ngón tay động đậy, tựa như chiếc lá cuộn lại, đỏ ửng một mảng lớn.

"Thần kỳ..." Ninh Tuy cảm thấy rất thú vị.

Cơ thể của Quý đại thiếu gia bị vợ nhỏ chơi đùa: "......."

"Bị coi như một món đồ chơi có cảm giác thế nào? Anh phải đậy cậu ta ra!"

009 gần như ngạt thở bởi cảm giác ngột ngạt do Ninh Tuy mang đến khi đến gần, thấy ký chủ vẫn còn mê man, lập tức giận: "Đường đường Quý đại thiếu gia bị cậu ta bắt nạt như vậy, sao anh không tức giận?"

"Tao rất tức giận." Cơ thể Quý Úc Trình mẫn cảm run lên một cái, thâm trầm nói: "Tao cực kỳ tức giận."

009: "......." Mẹ nó.

Bên này, Ninh Viễn Minh và Từ Thiên Tinh quay về trường học cầm khay thức ăn tìm một chỗ trong nhà ăn ngồi xuống.

Sau khi bị An Chính Lâm mắng, tâm tình hai người đều không tốt.

"Ninh Tuy đi đâu vậy? Sắc trời thật trong lành."

Giọng nói của Phương Đại Thành và Tào Nặc ngồi cách đó không xa truyền đến.

Ninh Viễn Minh quay sang nhìn, phát hiện Phương Đại Thành và Ôn Nặc đúng lúc ngồi cách đó không xa, vừa ăn cơm vừa lướt xem vòng bạn bè.

"Cậu ta thật sự đi rồi?" Từ Thiên Tinh khó hiểu cắn đũa.

Trong nhận thức của hắn, Ninh Tuy bị ép chia tay với Quý Chi Lâm, sau đó lại bị ép gả cho một người thực vật của Quý gia, có thể thường xuyên hồn bay phách lạc nhưng một màn kia tuyệt đối không nên xảy ra mà họ nhìn thấy ở nhà cũ Quý gia!

Thật sự khiến người phải khó hiểu!

Ninh Viễn Minh cau mày không nói chuyện.

Phảng phất còn có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của Phương Đại Thành và Tào Nặc.

Nghe có vẻ như Ninh Tuy đã đăng một số bức ảnh phong cảnh, trong đó có thêm mấy món ngon địa phương, người chưa từng ra nước ngoài như Phương Đại Thành và Tào Nặc rất ghen tị, nước miếng sắp chảy ra ngoài luôn rồi.

Nếu như tâm tình không tốt, sẽ có tâm trạng chụp phong cảnh sao?

Rõ ràng trong chuyện gả thay này, Ninh Tuy là kẻ bại trận, nhưng cậu ta không chỉ không thất bại hoàn toàn, mà còn biểu hiện giống như người không có chuyện gì....

Ninh Viễn Minh càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.

Lẽ nào Ninh Tuy nắm được tin tức nội bộ, cho rằng Quý Úc Trình sẽ tỉnh lại, muốn trèo lên cao, cho nên mới biểu hiện như thể đang yêu Quý Úc Trình?

Nhưng Quý Úc Trình không có khả năng thức tỉnh — đừng nói đến đại đa số người thực vật đều không có kỳ tích tỉnh lại, chỉ cần nói Quý Úc Trình đã nằm trên giường hai năm, nếu như có dấu hiệu tốt lên, ông Quý sẽ không nỗ lực như vậy, thậm chí còn không cần ngại ra nước ngoài một chuyến để tìm kiếm chuyên gia?

Hoặc là cậu ta đang lợi dụng Quý Úc Trình để trả thủ Quý Chi Lâm?

Nhưng, có một điều khó hiểu, ngày đó không có Quý Chi Lâm ở đó, cậu ta không cần phải hành động tận tậm như vậy.

Giống như rõ ràng bạn cho rằng mình đã thắng, nhưng lại không có chút cảm giác chiến thắng nào.

Như thể còn chuyện gì đó mà bạn không biết được.

Điều này khiến Ninh Viễn Minh càng thêm lo lắng giống như bị kiến cắn.

Y không nhịn được lấy điện thoại ra.

Nhưng y không nhìn thấy vòng bạn bè của Ninh Tuy.

Ninh Tuy đối với vòng bạn bè càng thêm thận trọng, rất ít khi đăng bài, cho dù thỉnh thoảng đăng một cái cũng chỉ có bạn bè mới có thể nhìn thấy, cho dù học đệ học muội không quen biết cậu đều sẽ chặn hết.

Nhưng một khi được cậu coi là bạn bè, đều không dễ dàng nhận được tin tức.

Ninh Viễn Minh lật xem danh sách, sắc mặt càng thêm khó coi, đành phải thu hồi điện thoại.

"Này, hình như cái tên họ Tào kia quên cầm điện thoại rồi." Từ Thiên Tinh đột nhiên nói.

Ninh Viễn Minh quay đầu lại nhìn, thấy bạn cùng phòng của Ninh Tuy kia quên trước quên sau, hai người đi cất khay thức ăn, nhưng điện thoại trên bàn lại quên cầm theo.

Từ Tiên Tinh liếc nhìn Ninh Viễn Minh, nhỏ giọng nói: "Nếu không chúng ta lấy điện thoại của tên nhóc kia đi?"

Nếu như thông qua WeChat của tên kia xem được mấy ngày nay Ninh Tuy đăng những gì trên vòng bạn bè, hoặc là xem lịch sử trò chuyện của bọn họ, nói không chừng biết được tình huống gì đó?

Ninh Viễn Minh thoáng dừng.

Mặc dù trong lòng đã ý nghĩ đến điều này, nhưng Ninh Viễn Minh không muốn mình tự động, y bất động thanh sắc nói: "Như vậy không tốt lắm đâu."

"Có sao đâu?" Từ Thiên Tinh nhìn điện thoại kia mấy lần, chuẩn bị động thử: "Cậu không dám thì nói, tôi qua lấy!"

Ninh Viễn Minh cũng thật sự có thể nhịn, gần đây Quý Chi Lâm luôn không bình tĩnh như người mất hồn, mẹ và anh trai y cũng vừa tặng xe vừa tặng tranh cho Ninh Tuy, nhìn thấy người bên cạnh lần lượt rời đi, y còn có thể giữ lại được sao?

Ninh Viễn Minh không ứng thanh. Từ Thiên Tinh nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý đến bên này, nhịn không được đội mũ lên, nghiêng người mò tay cầm điện thoại kia tới.

Đổ thức ăn thừa xong, Tào Nặc sờ túi: "Tôi lại quên điện thoại rồi, cậu đợi một chút, tôi quay lại lấy."

Thế nhưng khi hắn quay lại nơi vừa mới ngồi ăn cơm, ngẩn người nhìn: "Điện thoại của tôi đâu?"

Người ở bên cạnh đều rời đi rồi, làm sao có người nhìn thấy điện thoại của hắn?

.........

Thời gian ở nước ngoài kết thúc sớm hơn dự kiện, sau khi hoàn tất các cuộc kiểm tra, ông Quý đến bệnh viện mở cuộc họp cùng đội ngũ y tế.

Ngày hôm sau, quản gia đến bệnh viện thu dọn hành lý, nói với Ninh Tuy phải về nước.

Mặc dù quản gia không nói rõ, nhưng Ninh Tuy cũng đoán ra, lần này nhất định lại thất bại rồi.

Ông Quý vội vàng chạy tới nhìn Quý Úc Trình, xem ra lại già hơn một chút.

Ninh Tuy không dám hỏi nhiều, liền giúp thu dọn đồ đạc.

Quý Úc Trình nằm trên giường bệnh nghe giọng điệu vui vẻ khích lệ của khi đến quản gia, lúc quay lại giọng điệu nghiêm túc hơn phần nào, đại khái đã biết được chuyện gì xảy ra.

Trên thực tế hắn từ tràn đầy hy vọng đến hoàn toàn tuyệt vọng đều đã trải qua rất nhiều lần, bản thân trong lòng hắn cũng không có bất cứ cơn sóng nào, nhưng tuổi tác ông Quý đã cao rồi, hắn ít nhiều có chút lo lắng cơ thể ông Quý sẽ không chịu được.

Còn có Ninh Tuy.

Trên đường quay về, vợ nhỏ vẫn luôn im lặng, chỉ nắm tay hắn không biết đang nghĩ gì.

Ninh Tuy nhìn lão công thực vật nhắm chặt hai mắt của mình, tâm tình kỳ thật có chút phức tạp.

Vào ngày đầu tiên vừa mới kết hôn, cậu thật sự vô tâm vô phế, một lòng nghĩ đến kiếm tiền, hy vọng Quý đại thiếu gia không tỉnh lại thì tốt biết mấy.

Nhưng mà trong khoảng này quản gia đối đãi với cậu không tồi, lão gia tử cũng vì Quý Úc Trình mà đối xử mềm mỏng với cậu, nhìn Quý lão gia tử là một người có địa vị cao như vậy lại giống như già hơn mười tuổi trong một đêm, cậu có chút không nhịn được.

Nếu không vẫn là mau tỉnh lại đi.

Nếu tỉnh lại rồi muốn ly hôn với mình, vậy thì cứ ly hôn thôi.

Nhưng tiền không thể kiếm ít được! Trước khi ly hôn nhất định phải kiếm đủ!

Nghĩ tới đây Ninh Tuy thấy ôm Quý Úc Trình thôi còn chưa đủ, liền úp mặt vào đó.

Quý Úc Trình: "....."

Nỗi u sầu trong lòng Quý đại thiếu gia đã được ngọt ngạo gột rửa phần nào.

Vợ nhỏ nhất định đang lo lắng cho tình trạng sức khỏe của mình.

.........

Từ sân bay đi ra còn đổi sang xe riêng, Ninh Tuy ôm Quý Úc Trình ngủ thϊếp đi, đợi khi tỉnh dậy, sẽ đã đến nhà cũ Quý gia.

Lần này quay về cùng một chuyến với ông quý, cho nên hai chiếc xe một trước một sau đi vào.

Tài xế mở cửa xe, quản gia đẩy xe lăn tới, Ninh Tuy giúp ông đặt Quý Úc Trình lên xe lăn.

"Có ô không?" Ninh Tuy hỏi.

Có mưa nhỏ, người bình thường thì không sao nhưng người thực vật đang ở trong trạng thái bất tỉnh sẽ yếu hơn.

"Để tôi đi lấy." Quản gia vội vàng chạy về.

Lúc đi vào cửa ông giật mình: "Nhị thiếu gia, sao cậu lại ở đây?"

Quý Chi Lâm đứng ở cửa vào biệt thự, nhìn Ninh Tuy cởϊ áσ khoác chùm lên đầu Quý Úc Trình, sắc mặt âm trầm bất định, dự cảm mất mãn trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.

Không được, thật sự không thể để bọn họ nảy sinh tình cảm!

Bây giờ Ninh Tuy đối với Quý ÚC Trình không chỉ là nhiệm vụ chăm sóc nữa, còn không có bất kỳ suy nghĩ nào khác.

Lợi dụng việc cậu vẫn còn tình cảm với mình, bản thân phải giành cậu lại!

Quý Chi Lâm đột nhiên lao đến trước mặt ông Quý, "uỵch" một tiếng: "Ông nội!"

Động thái này khiến tất cả mọi người đều giật mình.

Ông Quý suýt chút nữa bị vấp ngã, mắng một câu: "Thằng nhóc con."

Quý Chi Lâm ôm lấy chân ông cụ, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt như chết trôi: "Ông nội, con nói thật cho ông biết, người Ninh Tuy thích là con, không phải là anh hai!"

Quý Úc Trình: "......."

Ninh Tuy: "......" Tên tự luyến!

Ông quý nhìn chăm chú vào hắn, chậm rãi cau mày.

Quý Chi Lâm bị khí thế của ông cụ làm cho cả người run lên bần bật, lấy hết can đảm nói: "Cho nên bây giờ cũng vậy! Con đã sai khi để em ấy gả qua, cũng không dám trái lời ngài, nhưng hiện tại....."

Hắn đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía Ninh Tuy.

Chứng kiến hắn rốt cuộc dũng cảm đi đến một bước này, Ninh Tuy nhất định sẽ tha thứ cho những chuyện mà hắn làm trước đây.

Một bước này, chắc chắn sẽ khiến hắn trả giá đắt, nhưng chỉ cần Ninh Tuy có thể cởi bỏ nút thắt, cũng đáng.

Trên mặt Quý Chi Lâm mang theo nụ cười ảm đạm: "Con, con muốn phấn đầu vì con và em ấy! Ngài và anh hai không thể thành toàn cho bọn con sao?!"

Ninh Tuy: "......" Có thể thảo luận trước khi bất ngờ phát điên được không! Cậu thật sự sợ ông cụ sẽ nổi giận!

Cũng may ông Quý không lập tức nổi giận, chỉ nhăn lông mày, ông không giận mà uy, cảm giác cực kỳ áp lực.

Một lúc sau, ông Quý mới ngẩng đầu nhìn Ninh Tuy, sâu kín hỏi: "Ninh Tuy, còn chưa hỏi cậu có suy nghĩ gì."

Quý Úc Trình ngồi trên xe lăn không thể cử động, trước mắt là bóng tối, chỉ có thể bị động lắng nghe.

Tim hắn như bị thắt lại.

Đúng, liên quan đến chuyện kết hôn, hắn kỳ thật không biết Ninh Tuy nghĩ thế nào, hắn nghe được từ miệng người khoác đều nói Ninh Tuy bị ép gả.

Mặc dù thời gian này vợ nhỏ luôn biểu hiện ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ với mình, thậm chí đến trình độ có chút hoan tưởng, nhưng điều đó không đồng nghĩ với việc nguyện ý ở bên cạnh hắn mãi mãi.

Có một số người thích ai đó, nhưng chưa chắc có thể chấp nhận việc hăm sóc cho một ai đó mãi mãi.

Đặc biệt đối phương là một người thực vật có thể vĩnh viễn không tỉnh lại, cả đời chỉ có thể nằm trên giường, thậm chí không sống được mấy năm, cũng chỉ trở thành gánh nặng.

Quý Úc Trình nghĩ đến trên đường đến bệnh viện vai vợ nhỏ bị đau, nghĩ đến mấy giọt cháo nóng rơi trên mu bàn tay cậu, nghĩ đến bức tranh méo mó mà hắn không thể nhìn thấy chỉ có thể tưởng tượng thông qua miêu tả của 009.

Nếu như bây giờ vợ nhỏ lựa chọn rút lui, Quý Úc Trình sẽ không trách cậu.

Chỉ là.... tại sao l*иg ngực có chút ngột ngạt thế này.

—————

Đột nhiên muốn đội quần lên cho Quý Chi Lâm ghê, mấy cái người này toàn trí tưởng tượng không đâu không hà.

Bộ truyện này full với 69 chương hoàn chính văn, tác giả đang viết phiên ngoại.