Chương 20-2: 2

Trước đây Ninh Viễn Minh từng nhắm vào Ninh Tuy không ít lần, ninh Tuy vừa vào Ninh gia, mẹ Ninh muốn sắp xếp một phòng cho cậu ta, y cố ý ở trước mặt mẹ Ninh nói Ninh Tuy muốn ở trường, dẫn đến căn phòng đó không được an bài nữa.

Từ trước đến nay Ninh Tuy cũng chưa từng tranh cãi với y.

Cho nên y vẫn luôn cho rằng, Ninh Tuy mềm yếu trước bản thân, không dám gây chuyện với mình.

Rốt cuộc bản thân có tình cảm và bất công từ người Ninh gia, có những người bạn và mối quan hệ trong vòng, còn có sự thiên vị của Quý Chi Lâm.

Mà Ninh Tuy có cái gì, ngoại trừ việc xuất thân từ cô nhi viện và thân phận không được công bố.

Nhưng không ngờ đến, lần này Ninh Tuy cư nhiên sẽ vạch trần những gì mà y đã làm cho mẹ Ninh và Ninh Thần biết, mạnh mẽ đến mức khiến y sợ hãi.

Tại sao đột nhiên lại có lòng can đảm như vậy?

Lẽ nào cảm thấy gả vào Quý gia, liền có người nâng đỡ sao?

Ninh Viễn Minh càng nghĩ càng hận.

Nếu như sớm biết Ninh Tuy muốn kết hôn với Quý Úc Tình, vừa bắt đầu y sẽ không để Ninh Tuy kết hôn thay mình.

Vốn cho rằng Ninh Tuy không nguyện ý gả cho Quý Úc Trình, gả qua đó cũng sẽ đối sử lạnh nhạt với Quý Úc Trình đang trong trạng thái thực vật, nhất định sẽ bị lão gia tử chán ghét.

Nhưng không ngờ hiện tại mọi chuyện sẽ đi theo hướng hoàn toàn khác! Y bỗng chốc cảm thấy bất lợi.

Cứ tiếp tục như vậy, Ninh Viễn Minh lo lắng ấn tượng của mẹ Ninh đối với mình sẽ càng ngày càng tệ.....

Không được, sau này không thể bốc đồng như vậy nữa, ít nhất những chuyện muốn làm đều phải làm âm thầm.

.............

Sau khi tìm được điện thoại, Tào Nặc mời Phương Đại Thành và Ninh Tuy ra ngoài ăn cơm.

"A Tuy, anh mời em một ly." Tào Nặc nghẹn ngào nói: "Anh thật sự không biết nên cảm ơn em thế nào."

"Không có gì, đừng khách sáo." Ninh Tuy chăn lại ly rượu của hắn: "Anh đừng uổng rượu."

Đợi đến khi uống xong quay về cậu sợ không khống chế được ham muốn tiền bạc, lại làm nhiều chuyện biếи ŧɦái với người chồng thực vật!

Lý do tại sao cậu tận tâm tận lực giúp Tào Nặc, đương nhiên là bởi vì trong điện thoại của Tào Nặc có bức ảnh của người bà đã khuất.

Ninh Tuy không có người thân, người Ninh gia cậu cũng từng coi bọn họ là người thân, nhưng hiện tại xem ra nên bỏ thôi...... những người thân được cậu coi là người thân cũng chỉ có hai người bạn Tiểu Vũ và Lâm Mãn cùng cậu lớn lên trong cô nhi viện.

Nhưng đáng tiếc Tiểu Vũ đã qua đời, trước khi chết bọn họ vẫn còn là học sinh trung học, nhiều lần từng đi ngang qua studio chụp ảnh làm ảnh kỷ niệm, nhưng bởi vì quá nhiều mà không đủ can đảm bước vào, cuối cùng chỉ còn lại di ảnh.

Nếu có ảnh của người thân trong điện thoại bị mất, Ninh Tuy sẽ không từ mọi giá cũng phải tìm lại nó.

Cho nên cậu rất hiểu tâm tình của Tào Nặc.

Ninh Tuy dùng một tay chống má, mạn bất kinh tâm(4) mà nhét rau vào trong miệng, trong lòng có chút buồn bực.

(4) Mạn bất kinh tâm 漫不经心: Thờ ơ không để ý.

Quý Úc Trình nằm trên giường nhìn biểu cảm trên mặt vợ nhỏ từ xa, ngọn lửa từ gian hàng thịt nướng phía xa chiếu lên mặt vợ nhỏ, lay động từng hồi, khiến cậu thoạt nhìn có chút cô đơn, mặc dù không biết Ninh Tuy đang nghĩ cái gì, nhưng đại khái có liên quan đến người thân.

Người thực vật trên giường tựa hồ rất thấu cảm, tâm tình cũng trở nên lắng đọng.

Bên ngoài trời lạnh như vậy, trên trời còn có tiểu tuyết(5) rơi xuống, hai tên kia dắt vợ nhỏ ngồi bên ngoài ăn thịt nướng, cũng không sợ khiến người chết cóng.

(5) Tiểu tuyết 小雪: là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 22 hay 23 tháng 11 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 240°,

Có phải vợ nhỏ không gọi tới đón hay không, sợ là đợi lát nữa phải bắt taxi về nhà.

Đợi bắt xe về nhà tắm rửa xong, vợ nhỏ mềm yếu như vậy, khẳng định rất dễ bị cảm.

Quý đại thiếu gia cực kỳ lao tâm khổ trí.

009 có thể cảm nhận được nội tâm ký chủ sản sinh khát vọng bảo hộ, nhịn không được cảm thán nói: "Ký chú, tôi cảm thật anh thật sự người tình trong mắt hóa Tây Thi, vợ nhỏ anh không cần anh ra tay cũng có thể dễ dàng khiến mấy kẻ đó phát điên, còn có Khúc tiểu thư kia, rõ ràng là một cô gái lại bị dọa sợ đến mức không dám đến Quý gia! Dựa vào tính biếи ŧɦái và hoang tưởng của vợ nhỏ anh thường biểu hiện, rốt cuộc ai mới là người cần bảo vệ?! Anh hiện tại vẫn là một người thực vật, anh vẫn nên lo lắng cho bản thân anh trước đi."

009 vừa nói vừa xúc động, trực tiếp cắt đứt đường truyền trực tiếp.

Quý Úc Trình: "........."

Quý Úc Trình phẫn nội nói: "Đừng có ồn ào, nhanh phát lại đi."

Vừa phát lại liền nhìn thấy Ninh Tuy nhận được tin nhắn, là Ninh Viễn Minh gửi, hẹn Ninh Tuy gặp mặt.

Vốn dĩ Quý Úc Trình không nhớ được tên Ninh Viễn Minh, chỉ biết là một người bạn của em trai, nhưng hiện tại đã nhớ ra, cảm thấy vô cùng chán ghét.

"Em muốn đi sao?" Tào Nặc nghiêng người nhìn thoáng qua, có chút lo lắng: "Cậu ta tìm em làm gì, sẽ không lại tạt trà sữa em nữa đấy chứ?"

"Chắc là muốn xin lỗi em?" Ninh Tuy cũng không rõ.

Hôm qua mẹ Ninh gọi điện cho cậu, cậu trực tiếp cúp máy, sau đó rất nhanh nhận được tin nhắn mẹ Ninh nói rằng đã biết chuyện này, sẽ nói Ninh Viễn Minh xin lỗi cậu.

Nếu có thể, Ninh Tuy cũng không muốn đem chuyện này nói cho mẹ Ninh, xem ra chỉ giống bản báo cáo nhỏ, kỳ thật không phải là tính cách của cậu.

Nhưng Ninh Viễn Minh quá phiền, Ninh Tuy muốn khiến y yên tĩnh chút.

"Em đi một chuyến." Ninh Tuy cất điện thoại: "Hai anh từ từ ăn."

Mơi mà Ninh Viễn Minh hẹn gặp mặt là một quán trà sữa gần đó.

Ninh Tuy vừa vào, Ninh Viễn Minh liền ngồi ở đó nhìn cậu chằm chằm, biểu tình trên mặt rất phức tạp.

Vốn dĩ bị mẹ Ninh ép phải xin lỗi, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Ninh Tuy, Ninh Viễn Minh đột nhiên mất bình tĩnh, chủ đề trực tiếp chuyển sang hướng khác.

"Có phải cậu đã thích Quý Úc Trình từ lâu rồi không, lợi dụng tôi gả cho anh ta?"

"Làm sao cậu biết?" Ninh Tuy ngồi xuống, chớp chớp mắt, cố ý chọc tức y: "Vẫn là nhờ cậu giúp đỡ, cầu xin người Ninh gia để tôi gả thay, nếu không tôi không còn biện pháp nào khác đạt được tâm nguyện nhanh như vậy."

Đoán là một chuyện, chính tai nghe lại là một chuyện khác.

Ninh Viễn Minh cắn chặt răng.

Thái độ của Ninh Tuy khiến y vô cùng hối hận, sớm biết Ninh Tuy sống thoải mái như bây giờ, khi đó y đã không cầu xin mẹ và Quý Chi Lâm, để Ninh Tuy kết hôn.

Hiện tại người được lão gia tử coi trọng, có thể sử dụng đặc quyền để điều chỉnh máy giám sát, sẽ chính là mình.

........ Không, không có gì phải hối hận, cho dù trước đây sùng bái vị Quý đại thiếu gia kia, cũng không thể hầu hạ một người thực vật.

Càng dao động, y càng muốn nói cho bản thân, người thắng là y.

Ninh Tuy mới là người thua cuộc!

Bất luận Ninh Tuy có đạt được tâm nguyện thì thế nào, đều không thay đổi được sự thật rằng cậu ta kết hôn với một người thực vật.

Dù sao y và Ninh Tuy đều tâm tri đỗ minh(7), đến lúc này cũng không cần phải tiếp tục đeo mặt giả nữa.

Ninh Viễn Minh hạ thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng tự mãn, Quý Úc Trình chỉ là người thực vật, đừng nói ba năm năm, thậm chí mười lăm năm cũng không thể tỉnh lại. Cậu cảm thấy sau khi Quý Úc Trình chết, có thật Quý lão gia tử sẽ chia tài sạn cho một người ngoài như cậu sao?!"

Y phải khiến Ninh Tuy đau khổ, y mới sảng khoái được.

"Tôi lại không phải vì tiền." Ninh Tuy nhếch khóe miệng, cố ý nói một câu Ninh Viễn Minh nghe càng thấy khó chịu hơn: "Tôi là vì Quý Úc Trình, tôi thích anh ấy đến mức trao đổi cả mạng sống cho anh ấy, sao phải quan tâm anh ấy là người thực vật hay không?"

"Là người thực vật càng tốt hơn, sẽ không chống lại tôi......" Kiếm tiền từ trên người hắn.

"Cho nên, tôi thật sự phải cảm ơn cậu, A Minh." Ninh Tuy cố ý gọi y một cách thân thiết.

Ninh Viễn Minh: "........"

Sắc mặt Ninh Viễn Minh càng ngày càng khó coi, trong lúc nhất thời thiếu chút nữa bị chọc tức đến không thở được.

Cuộc trò chuyện của hai người toàn bộ được 009 phát sóng trực tiếp trong não Quý Úc Trình.

Mặc dù Quý đại thiếu gia muốn cố gắng duy trì lãnh khốc, nhưng vành tai hắn vẫn không tử chủ được chuyển đỏ.

Vợ nhỏ làm sao vậy, sao lại đi nói với người khác biết chuyện thích mình?

....... Vợ nhỏ không phải vì tiền, cũng không phải quyền thế của Quý gia, mà chỉ vì mình mà thôi.

Quý đại thiếu gia đã tin tưởng chuyện này tuyệt đối, trong tim dần dần ấm áp.

Hệ thống 001 đột nhiên nói với Ninh Tuy: "A Tuy, cậu kí©h thí©ɧ cậu ta quá nhiều, cậu ta tựa hồ muốn tạt nước cậu."

Ninh Tuy rũ mắt, quả nhiên Ninh Viễn Minh vươn tay chộp lấy ly nước trên bàn.

Ninh Tuy vội vàng nghiêng đầu.

Ly nước của Ninh Viễn Minh lập tức văng vào người phía sau Ninh Tuy, người này quay đầu giận dữ trừng mắt với Ninh Viễn Minh: "Có bệnh à?!"

Ninh Viễn Minh: "......."

001 nói: "Cậu cũng tạt cậu ta đi, để tôi dạy cậu tạt thế nào."

Ninh Tuy ở trong não nói: "Thôi, tôi không thể làm loại chuyện dã man này."

Lúc này, người phục vụ đi tới phía bàn dành cho hai người, trên khay có tám cốc sữa, có lạnh cũng có nóng.

Có người bưng rau hoặc bưng trà sữa đi qua người mình, sợ bị văng vào người nên sẽ luôn chú ý.

Ninh Tuy theo bản năng ngước mắt nhìn, thấy người phục vụ đang cầm khay vững vàng, không có dấu hiệu đổ, liền quay đi chỗ khác.

Đường nhìn của Ninh Viễn Minh vẫn đi theo Ninh Tuy, cũng liếc nhìn người phục vụ đi ngang qua một cái.

Nhưng một giây sau, giống như gặp phải quỷ, ly trà sữa trên khay đột nhiên chính xác đổ từ trên đỉnh đầu Ninh Vĩnh Minh rơi xuống.

Hai chiếc cốc đậy kính từ bả vai y lăn xuống, sáu chiếc cốc còn lại toàn bộ đều để lên đầu y, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.

Ninh Viễn Minh cả đầu đen dính đầy trà sửa chân trâu kinh ngạc nhìn Ninh Tuy: "......."

Ninh Tuy: "..........."

Đừng nhìn tôi, tôi cũng rất sốc!

———————

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Tuy: Có quỷ.

Quý Úc Trình: Là anh.

Ninh Tuy: Thật kinh khủng.

Quý Úc Trình:....... Vậy tất nhiên không thể là anh, là có quỷ.

—————

Tui nói nó dừa ghê luôn.