Chương 28: Vừa dọa cái đã chạy ngay thế

Sau khi về nhà, bà Ninh nghĩ đi nghĩ lại những lời mà Ninh Tuy đã nói. Bà ta nằm trên giường, nước mắt thấm ướt nửa bên gối.

Lúc về đến nhà, bà ta nói với người hầu là mình chán ăn, đừng gọi bà ta xuống ăn bữa tối rồi lên lầu. Ninh Thâm đang xem văn kiện trong thư phòng, Ninh Viễn Minh thì chơi di động trong phòng khách. Hai đứa con được nuông chiều này chỉ cho rằng bà ta chơi bài thua nên tâm trạng không vui, chỉ ân cần hỏi thăm một câu rồi không còn câu kế tiếp nữa.

Nếu Ninh Tuy ở đây, chắc chắn thằng bé sẽ ngồi bên giường quan tâm hỏi han tới cùng, hỏi bà ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thực ra… Ninh Tuy mới là đứa trẻ ngoan nhất.

Bà ta không nhúng tay vào việc quản lý công ty, mỗi ngày đều rất nhàm chán, chỉ có thể đánh bài với đám phu nhân nhà giàu, đi dạo phố mua sắm để gϊếŧ thời gian. Đề tài mà bà ta có thể thảo luận ở nhà chỉ đơn giản là mấy tin đồn trong giới.

Con trai cả Ninh Thâm ngày nào cũng bận rộn đến mức tối mày tối mặt, hoàn toàn không rảnh bận tâm tới bà ta.

Mặc dù Ninh Viễn Minh sẽ quan tâm bà ta, nhưng bà ta cũng nhận ra Tiểu Minh không có hứng thú với mấy tin đồn của đám đàn bà con gái, ngay cả tên của mấy bà bạn hay chơi bài với bà mà nó cũng không nhớ.

Chỉ có Ninh Tuy, lần nào cũng trò chuyện hăng say với bà ta rất lâu, còn nhớ rõ mỗi lần bà ta thua bài chỗ nào, sau đó tìm kiếm tư liệu để bày chiêu cho bà ta.

Ban đầu bà ta cho rằng Ninh Tuy từ thị trấn nhỏ thi đậu đại học lên đây, chưa từng thấy cuộc sống ở thành phố lớn nên mới tò mò về đề tài trò chuyện của bà ta, nhưng bây giờ bà ta mới biết… chẳng qua Ninh Tuy sẵn sàng tốn thời gian và công sức để bầu bạn với mình thôi.

Bây giờ Ninh Tuy đã thu hồi tình cảm đối với bà ta, cuộc sống của bà ta lập tức trở lại nhàm chán như cũ. Chồng thường xuyên vắng nhà, hai đứa con trai đã trưởng thành nên hoàn toàn không có hứng quan tâm bà ta đang suy nghĩ gì.

Nói không hối hận là dối lòng.

Giờ này phút này, bà Ninh hối hận đến mức xanh cả ruột.

Lúc ăn bữa tối, Ninh Thâm phát hiện bà Ninh vẫn chưa xuống dưới, bèn nói với người hầu bên cạnh: “Nấu ít cháo bưng lên phòng, kêu mẹ ít nhiều gì cũng ăn một chút.”

Người hầu đáp: “Vâng.”

Thấy Ninh Thâm nhanh chóng ăn mấy miếng cơm rồi cầm áo khoác lại chuẩn bị ra ngoài, Ninh Viễn Minh bưng bát nói: “Anh, buổi tối anh còn bữa tiệc hả?”

“Có một buổi đấu giá.” Ninh Thâm giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Bây giờ mà không đi thì sẽ đến trễ.”

“Buổi đấu giá?” Ninh Viễn Minh hơi khó hiểu: “Trước kia anh chưa bao giờ tham dự loại hoạt động này mà.”

Không phải Ninh Thâm không muốn đi, mà những buổi đấu giá từ thiện kia đều là những nơi mà các tỷ phú triệu phú giới thượng lưu sẽ đến. Hai cha con Ninh Thâm và ông Ninh cố gắng kinh doanh ở thành phố Giang với công ty nước ngoài thì mới miễn cưỡng chen chân vào giới này, hơn nữa còn là nhân vật râu ria ở thành phố Giang, vẫn luôn bị các gia tộc lớn chướng mắt.

Tài lực của nhà họ Ninh không theo kịp, cho dù đi cũng chỉ là tép riu mất mặt xấu hổ, thứ này không mua được thứ kia không nỡ mua, thế thì đi làm gì?

Ninh Thâm vừa mặc áo khoác vừa đi về phía huyền quan, nói: “Nghe nói tổng giám đốc Lâm của công ty công nghệ kỹ thuật kia cũng sẽ đến dự, tranh thủ dịp này anh đến đó tặng một tấm thẻ chơi golf cho cậu ấy, hẹn ăn một bữa cơm.”

“Tổng giám đốc Lâm? Lâm Mãn? Công ty thu mua công ty của ba Từ Thiên Tinh hả?” Ninh Viễn Minh bỗng đặt bát xuống, đứng dậy.

Ninh Thâm đang bận sửa sang lại cà vạt của mình trước chiếc gương ở chỗ hành lang cửa ra vào, không rảnh để ý tới cậu ta.

Ninh Viễn Minh lại bám sát theo sau: “Em đi được không?”

“Em đi làm gì?” Ninh Thâm nhíu mày. Những dịp thế này ngay cả anh ta đến đó cũng thấy luống cuống, dẫn Ninh Viễn Minh đi theo, lỡ gặp chuyện gì đó mất mặt thì sao?

“Em quen…” Nói đến nửa chừng, Ninh Viễn Minh bỗng ngậm miệng lại.

“Gì cơ?” Ninh Thâm liếc Ninh Viễn Minh.

Anh ta cảm thấy gần đây Ninh Viễn Minh cứ thần thần bí bí, nhưng tâm tư của anh ta còn đang tập trung vào buổi đấu giá nên lười hỏi nhiều.

Lâm Mãn có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng nhờ một khoản tiền đầu tư, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã đứng vững gót chân ở thành phố Giang này, thật sự là nhân vật xuất sắc hiếm thấy.

Đối mặt với kiểu người trẻ tuổi hơn mình, năng lực còn mạnh hơn mình, trong lòng Ninh Thâm ít nhiều gì cũng có chút ghen tỵ, nhưng phần nhiều vẫn là khâm phục.

Gần đây công ty của anh ta có một vụ làm ăn, nếu được thì có lẽ sẽ thỏa thuận hợp tác với công ty của Lâm Mãn, do đó anh ta muốn tranh thủ dịp này đến đó làm quen.

Nếu được, đương nhiên anh ta càng muốn làm quen với người đứng đằng sau Lâm Mãn. Có thể khiến Lâm Mãn cam tâm tình nguyện đi theo mình, chắc chắn người kia không phải chỉ là con nhà giàu kế thừa di sản tầm thường nào đó.

Nhưng hiện giờ cả giới này không một ai biết người kia là ai… Vậy thì lựa chọn phương án dự bị, làm quen với Lâm Mãn cũng được.

Nhìn Ninh Thâm ra ngoài, khóe miệng Ninh Viễn Minh nhếch lên.

Tình cảm của bà Ninh đối với cậu ta rất sâu đậm, nhưng Ninh Thâm ít nhiều gì vẫn có chút đề phòng cậu ta, có lẽ sợ cậu ta tranh giành tài sản với mình, đã lên năm ba rồi mà vẫn không cho cậu ta tiếp xúc với việc kinh doanh của công ty.

Nhưng sao Ninh Thâm lại ngờ được rằng thứ mà anh ta vắt óc tìm kế muốn có, mình đã dễ dàng chiếm được chứ?

Có lẽ cứ kiên nhẫn chờ đợi trước đã, chờ đến khi quan hệ giữa mình và người kia tiến thêm một bước rồi hẵng khiến Ninh Thâm rúng động.



Xe đang trên đường chạy đến buổi đấu giá, Ninh Thâm mở di động nhưng lại không kìm được mà xem mấy bức ảnh chụp bản sao kê trên di động của mình… Là kết quả mà anh ta nhận được sau khi lần trước nhờ người khác điều tra Ninh Tuy.

Mấy bức ảnh sao kê này đã chứng minh trước khi gả vào nhà họ Quý, Ninh Tuy chẳng những bỏ ra hơn chục triệu mua tranh vẽ, mà còn từng mua sắm mấy chỗ bất động sản.

Nó không thể có tiền riêng được, nhà họ Ninh cũng chưa bao giờ cho nó nhiều tiền đến thế. Vậy thì trước khi gả cho Quý Úc Trình, nó còn từng có quan hệ với người giàu có khác.

Lỡ mấy thứ này bị người khác chứ không phải mình điều tra ra thì xong đời.

Ninh Thâm càng xem càng nhức đầu. Quả thực tình cảm của anh ta đối với cậu em trai xuất hiện giữa chừng này không sâu đậm gì, nhưng cũng không muốn thấy cậu tự hủy tương lai, càng không muốn khiến cậu liên lụy tới nhà họ Ninh.

Anh ta suy nghĩ một lát, cuối cùng không thể kìm nén được nữa mà gọi điện cho Ninh Tuy.



Ở bên này, Ninh Tuy vừa cùng Quý Úc Trình khám bệnh xong, đang định về nhà.

Bác sĩ nói mọi thứ đều bình thường, nhiệt độ cơ thể tăng lên có lẽ do hiện tượng sinh lý nào đó. Mặc dù không thể giải thích cụ thể là nguyên nhân gì nhưng chắc không có vấn đề lớn gì, bảo người nhà họ đừng lo lắng.

Trên xe, Ninh Tuy thở phào nhẹ nhõm ôm anh chồng thực vật của mình.

Nếu vì mình tắm rửa chậm quá làm người thực vật bị cảm thì tội của mình to lắm.

Nhưng mà… chuyện này thật sự bình thường à?

Ninh Tuy lại sờ lên mặt Quý Úc Trình, vẫn rất nóng, hơn nữa gò má còn đỏ ửng một cách không bình thường trên gương mặt tái nhợt, gần như giống hệt trứng gà luộc.

Bác sĩ cho cậu một túi chườm nước đá, bảo cậu có thể giúp người thực vật giảm nhiệt độ khi thân nhiệt của người thực vật quá nóng. Nhưng túi chườm nước đá lạnh quá, bây giờ đang là mùa đông, cho dù trong xe có bật máy sưởi ấm thì người bình thường đυ.ng vào nó cũng sẽ bị lạnh đến mức run lên, huống chi là dùng cho người thực vật.

Nghĩ đi nghĩ lại, Ninh Tuy đỡ Quý Úc Trình ngồi ngay ngắn để anh tựa lưng vào ghế sau xe, lệch đầu về phía vai mình.

Sau đó dùng túi chườm nước đá chườm tay mình một lát, chờ đến khi nhiệt độ trên tay mình giảm xuống rồi lại áp tay lên mặt Quý Úc Trình, giúp anh hạ nhiệt độ.

Hai bàn tay lạnh lẽo của Ninh Tuy bọc quanh chiếc cổ nóng rực của người thực vật, nhẹ nhàng ấn từ vành tai đến l*иg ngực trong áo, cứ thế lặp đi lặp lại, vô cùng chăm chú.

Quý Úc Trình: “…”

Cậu vợ nhỏ làm như vậy chỉ là để giúp mình hạ thấp thân nhiệt thôi, nhưng em ấy không hề biết rằng hành động này vô hình trung lại giúp mình “tăng nhiệt độ” theo kiểu khác.

Quý Úc Trình thật sự không muốn cơ thể của mình có phản ứng thêm lần nữa, nhưng cứ tiếp tục bất lực bị “chà đạp” kiểu này… Chỉ cần là đàn ông thì đều sẽ du͙© vọиɠ tăng vọt.

Trên đường trở về, cậu cả Quý kìm nén hết sức vất vả.

Vừa phải khống chế cơ thể của mình đừng nhạy cảm phát run lung tung, vừa phải dẹp sạch suy nghĩ trong đầu, cố gắng làm cho mình trở nên thanh tâm quả dục, còn phải bắt mình đừng tập trung sự chú ý vào xúc cảm trên da.

Cuối cùng, một cuộc điện thoại cắt ngang hành động tốt bụng giúp anh hạ nhiệt độ của cậu vợ nhỏ.

Tay Ninh Tuy vẫn cầm túi chườm nước đá, lúc này cũng đã bị đông lạnh đến mức chịu không nổi. Tranh thủ lúc di động đổ chuông, cậu đặt túi chườm nước đá xuống, tiện tay cầm điện thoại bấm nút nghe máy: “A lô.”

Không ngờ lại là Ninh Thâm gọi điện tới, Ninh Tuy lại đưa mắt nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, ông anh trai này tám trăm năm không liên lạc với cậu, bây giờ tự dưng gọi điện không biết là có chuyện gì.

Đầu dây bên kia truyền tới giọng Ninh Thâm: “Ninh Tuy, anh có chuyện muốn nói với cậu, cậu tranh thủ thời gian rảnh đến đây gặp anh một lần đi.”

Giọng điệu của Ninh Thâm không tốt chút nào, cứ như thể đang phiền lòng vì chuyện gì đó, nghe rất nghiêm túc.

Một bàn tay Ninh Tuy đặt trên mặt Quý Úc Trình, tiếp tục ướp lạnh cho anh chồng thực vật, đồng thời khó hiểu hỏi: “Anh có chuyện muốn nói với tôi thì tại sao lại là tôi đi tìm anh?”

Ninh Thâm: “…”

Ninh Thâm nhịn xuống, hỏi: “Thế khi nào cậu có thời gian rảnh?”

“Khi nào cũng không rảnh.” Nói xong, Ninh Tuy muốn cúp điện thoại, buổi chiều cậu đã nói rất rõ ràng với bà Ninh rồi, thật sự không muốn phí nước bọt nữa.

“Khoan đã.” Giọng điệu của Ninh Thâm trở nên rất khó nghe: “Tiền của nhà họ Ninh với nhà họ Quý đã đủ để cậu tiêu xài rồi, đừng làm chuyện đó nữa.”

“Làm chuyện gì?” Ninh Tuy bị anh ta nói mà không hiểu ra sao.

Cậu em trai này còn nhỏ tuổi, trước kia chưa từng được dạy dỗ đàng hoàng, để leo lên người giàu có, nhất thời phạm sai lầm cũng là chuyện có thể tha thứ.

Ninh Thâm cố gắng kìm nén xúc động răn dạy người khác của mình, khiến cho giọng điệu của mình trở nên bình thường một chút, nói: “Thân là anh trai của cậu, anh nhắc nhở cậu, mau chóng cắt đứt quan hệ với người kia đi, không thì…”

Nhưng anh ta còn chưa nói hết câu thì đã bị Ninh Tuy cúp điện thoại.

“Tút tút tút…” Tiếng kết thúc cuộc gọi truyền tới.

Ninh Thâm: “…”

Anh ta gọi lại lần nữa thì phát hiện số điện thoại di động và WeChat của mình đều đã bị Ninh Tuy chặn hết.

Sắc mặt Ninh Thâm bỗng trở nên tái mét.

“Ăn nói xà lơ…” Ninh Tuy tắt điện thoại, hoàn toàn không quan tâm Ninh Thâm đang suy nghĩ gì.

Quãng thời gian khát vọng có người nhà đã trôi qua, bây giờ cậu đã có mấy người bạn cùng với hai hệ thống, đã rất thỏa mãn rồi.

Người thực vật nằm trong lòng cậu, im lặng nghe cuộc gọi vừa rồi.

Tiếp xúc với cậu vợ nhỏ càng lâu thì càng hiểu biết nhiều về chuyện gia đình của cậu, trong mắt Quý Úc Trình, Ninh Tuy càng giống một chú mèo con lang thang, thoạt nhìn như không bận tâm tới bất cứ thứ gì, nhưng thực tế nội tâm cực kỳ nhạy cảm.

Nhu nhược thuần khiết, cần sự bảo vệ của mình.

Chắc chắn từ bé em ấy đã chịu rất nhiều đau khổ, giờ mới đến với mấy.

Cho nên những hành động khiến 009 cảm thấy sợ hãi, trông thì như có phần điên cuồng của em ấy chẳng những không khiến Quý Úc Trình sợ hãi, trái lại còn khiến nội tâm Quý Úc Trình nảy sinh khát vọng bảo vệ vô tận.

Đây không phải là vấn đề của em ấy. Em ấy thiếu thốn tình thương nên mới tự sinh ra cơ chế tự phòng ngự, trạng thái tâm lý mới trở nên nguy hiểm như thế.

Nếu mình bảo vệ em ấy chu đáo, giúp em ấy gỡ bỏ khúc mắc thì chắc chắn em ấy sẽ trở lại làm người bình thường.

Nghĩ đến đây, cậu cả Quý không kìm lòng được mà đưa mắt nhìn lượng pin trên góc phải.

21%.

Quý Úc Trình: “…”

009 biết ký chủ sẽ nói gì nên đã chột dạ ôm đầu nấp sẵn rồi.

Quý Úc Trình: “…”

May mà tiếp theo là hai ngày cuối tuần, người thực vật và cậu vợ nhỏ có thể quấn quýt với nhau.

Sáng hôm sau, Ninh Tuy vừa ngủ dậy đã thấy một quả táo vội vã được đặt ngoài cửa sổ. Rõ ràng nói là tuần sau, thế mà hôm sau nó đã được đặt ở đó.

Không biết quả táo này ở đâu ra, chắc là lấy trộm từ phòng bếp dưới lầu. Bởi vì sáng nay dì Châu cứ lải nhải hình như trong bếp thiếu thứ gì đó.

Ninh Tuy mở cửa sổ cầm quả táo vừa to vừa tròn đó vào phòng, không kìm lòng được mà mỉm cười: “Đáng yêu thế.”

Vừa lúc một quyển sách truyện cổ tích lần trước chưa đọc xong cho cậu cả Quý được đặt bên cửa sổ, ngoài trời đang có trận tuyết đầu mùa đông, cảnh tượng này quả thực có phần giống như thế giới cổ tích.

Không biết ký chủ của hệ thống đó là ai, nếu nó không có ký chủ thì cậu thật sự muốn cho nó vào sống trong cơ thể của mình.

Nhận thấy suy nghĩ của cậu, 001 tức khắc hắng giọng mấy cái.

Ninh Tuy lập tức trấn an nó: “Được rồi, tôi chỉ nghĩ vậy thôi.”

Ninh Tuy chỉnh lại chăn cho người thực vật trên giường, thay quần áo rồi xoay người xuống lầu.

Sau khi cậu rời đi, linh hồn của Quý Úc Trình nhếch mép lạnh lùng: “Nghe thấy gì chưa?”

“Gì?” 009 hỏi: “Chim hót ngoài cửa sổ hả?”

Cậu cả Quý chảnh chọe nói: “Em ấy khen ta đáng yêu.”

009: “…”

Mấy ngày nay khối không khí lạnh tràn về, Ninh Tuy cũng không định ra ngoài. Khi ở nhà, ngoại trừ một ngày ba bữa đều ăn cơm cùng chú quản gia thì cậu chỉ cần đọc mấy cuốn sách, xoa bóp cho Quý Úc Trình. Đã sắp đến cuối học kỳ nên cũng đã đến lúc viết luận văn.

Viết một lát, mắt của cậu hơi nhức mỏi. Cậu ngẩng đầu, tuyết đã bắt đầu rơi ngoài cửa sổ, gian phòng yên ắng, anh chồng thực vật ở bên cạnh vẫn nhắm nghiền mắt, khuôn mặt tuấn mỹ như mọi khi. Ninh Tuy ngồi bên cạnh anh, buông mi chăm chú nhìn anh, bỗng nảy sinh chút cảm giác ấm áp.

Bỏ qua tính cách sớm nắng chiều mưa trong lời đồn thì cậu cả Quý này thật sự rất hoàn hảo.

Nhất là khuôn mặt này, bất kể ngắm bao nhiêu lần, Ninh Tuy cũng không thấy chán.

Đứng trước một vật đẹp đẽ, con người sẽ muốn đυ.ng chạm vào nó, Ninh Tuy cũng không ngoại lệ. Cậu không kìm lòng được mà bò lên giường, cúi người hít mùi hương trên người Quý Úc Trình.

Thơm quá, mùi thảo dược quen thuộc này cũng mang lại cảm giác thuộc về cho cậu.

Cậu lúc thì vuốt tóc của Quý Úc Trình, lúc thì bóp vành tai của Quý Úc Trình, một lát sau lại dán mặt lên gò má Quý Úc Trình, cánh tay ôm quanh cổ anh, cứ thế ôm anh chợp mắt một lát.

Cũng chỉ có người thực vật không có ý thức thì mới chịu được sự dính người của cậu.

Từ bé đã là trẻ mồ côi, Ninh Tuy cứ luôn đánh mất từng thứ một. Hồi bé là vì quá nhỏ yếu nên bị cướp đồ chơi, lớn lên thì là người nhà luôn nhìn mình bằng ánh mắt soi mói.

Mặc dù có bạn bè, nhưng vì hệ thống hạn chế nên không thể tiếp xúc thân mật với họ nhiều hơn.

Mọi chuyện chung quanh cậu cứ thay tới thay lui, chỉ có ở chỗ anh chồng thực vật này, cậu mới cảm nhận được sự tĩnh lặng không thay đổi.

“Tốt quá.” Ninh Tuy vuốt ve gương mặt của cậu cả Quý: “Nếu anh không tỉnh lại thì sẽ mãi là của em.”

Cậu sẽ vẫn có thể ngắm nhìn gương mặt tuấn mỹ này, ôm chặt cơ thể này.

009: “…”

Rõ ràng câu nói này rất bình thường, nhưng 009 lại nghe ra cảm giác như một đứa cố chấp cuồng kiểm soát. Hàm răng của nó va lập cập, hoàn toàn không dám đối diện với khuôn mặt của cậu vợ nhỏ nhà ký chủ, trực tiếp chui vào người ký chủ.

009 vừa chui vừa không kìm nén được xem xét đầu óc của ký chủ.

Nhưng trong lòng ký chủ lại đang sinh ra tình cảm dịu dàng vô hạn.

009: “…

Ninh Tuy dụi mắt rồi tiếp tục viết luận văn một lát, bỗng cảm thấy hơi nhàm chán. Cậu tắt laptop, xoay người nằm sấp xuống, lấy di động ra chơi hai ván game.

Cậu không mê game, nhưng cũng như tất cả các nam sinh viên khác, các loại game online cùng với game mang tính đối kháng cậu đều sẽ chơi thử.

Mới chơi hai ván, còn đang tìm đồng đội thì một cửa sổ bắn ra trên giao diện trò chơi.

Kha Hách: “Em cũng đang chơi game này hả? Có cần anh dẫn em không?”

Quý Úc Trình đang xem cậu vợ nhỏ chơi game bằng hình chiếu trong đầu: ?

Sao lại xuất hiện nữa thế?

Lần trước bị ăn một đấm mà nước trong đầu thằng này vẫn chưa được xả hết à?

Ninh Tuy ít nhiều gì cũng đoán được tâm tư của Kha Hách. Cậu rất biết ơn vì có người thích mình, nhưng cậu không có thời gian ứng phó với những người này.

“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi thích tự chơi.”

Kha Hách: “Chỉ là cùng nhau thăng cấp thôi, Ninh Tuy, em đừng nghĩ nhiều.”

Câu nói này khiến Ninh Tuy không biết nên trả lời kiểu gì.

Ninh Tuy trả lời một cách lễ phép: “Tôi không muốn thăng cấp với anh. Chồng tôi sẽ ghen đấy.”

Kha Hách: “…”

Kha Hách: “Nhưng chơi solo một mình thì chán lắm nhỉ.”

Ninh Tuy: “Xin lỗi, tôi chơi 2v2 với chồng tôi.”

“Nhưng… Không phải chồng em là người thực vật hả? Sao em có thể chơi game với anh ta? Anh không có ý gì khác đâu, anh cũng chỉ nghe thành viên trong đội bóng rổ nói thôi, anh thật sự rất thích em, kể từ khi em mới nhập học, từ lần đầu tiên gặp em… Nếu em có thể cho anh một cơ hội thì tốt biết bao.”

Kha Hách lại gửi một tin nhắn: “Hoàn cảnh nhà anh quả thực không giàu có bằng nhà họ Quý, nhưng cũng coi là khá giả. Nếu em thích tiền, anh sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi em.”

Nói vào tai nghe rất chân thành tha thiết, nhưng lại gây rắc rối cho Ninh Tuy.

Sự lựa chọn của Ninh Tuy là… chặn anh ta.

Dù sao danh sách chặn đã nằm hai cái tên, thêm một cái nữa cũng chẳng sao.

Mặc dù cậu cả Quý là người thực vật, không thể trông coi mình. Mà cho dù trông được thì với tính cách lạnh lùng của anh ấy chắc cũng không bận tâm một công cụ xung hỷ như mình sẽ làm gì bên ngoài đâu.

Nhưng Ninh Tuy không có sở thích cắm sừng người khác, huống chi người này còn là cây rụng tiền của cậu.

Ở bên kia, Kha Hách mất hồn mất vía đặt điện thoại xuống.

Không ngờ Ninh Tuy lại không muốn cho anh ta dù chỉ là một chút cơ hội.

Nhưng… Chính vì như thế, anh ta mới nên càng bị ngăn cản thì càng cố gắng phấn đấu, đúng không nào?

Trước kia anh ta đã chờ ba năm, vất vả lắm mới chờ đến khi Ninh Tuy chia tay với Quý Chi Lâm, nghênh đón một chút hy vọng. Nếu gặp được chút ít trở ngại đó mà đã bỏ cuộc thì có tư cách gì nói thích người ta?

Huống chi mấy ngày nay anh ta đã hỏi thăm rồi, Ninh Tuy liên hôn với cậu cả Quý kia chỉ là để xung hỷ, thời hạn là một năm. Nếu một năm trôi qua mà cậu cả Quý vẫn chưa tỉnh lại thì Ninh Tuy rất có khả năng sẽ kết thúc quan hệ hôn nhân với anh ta.

Mình theo đuổi cậu ấy trước, đến lúc đó chẳng phải có thể xếp ngay đầu hàng hay sao?

Kha Hách vô cùng tin tưởng câu tục ngữ “có công mài sắt, có ngày nên kim”.



Quý Úc Trình và Ninh Tuy đều cho rằng Kha Hách sẽ cứ thế bỏ cuộc, nhưng không ngờ thứ hai Ninh Tuy vừa đeo ba lô vào phòng ngủ thì Kha Hách đã lập tức cầm hộp giữ nhiệt ngồi dựa vào tường ngoài phòng ngủ 402.

Thấy Ninh Tuy đến, anh ta nhanh chóng đứng dậy: “Anh thuê nhà ngoài trường, hầm ít canh gà, vừa lúc mùa đông lạnh, có thể dưỡng dạ dày.”

Nói xong, anh ta mở hộp giữ nhiệt ra, mùi canh gà lập tức lan tỏa ra ngoài.

Bỗng chốc, Ninh Tuy quả thực không biết nên nói gì.

“Xin lỗi, tôi không uống đâu, anh mang về đi.”

Thấy Kha Hách còn muốn nói gì đó, Ninh Tuy nhức đầu mở cửa phòng ngủ rồi vội vàng đi vào phòng, đóng cửa lại.

Kha Hách hơi thất vọng, nhưng chuyện này cũng đã nằm trong dự đoán của anh ta.

Con người Ninh Tuy thoạt nhìn ôn hòa, giản dị gần gũi, thực tế lại là ngoài nóng trong lạnh.

Bạn cùng phòng của anh ta đang chờ anh ta ở bên kia hành lang, thấy anh ta bưng nguyên hộp giữ nhiệt xuống dưới, không khỏi lắc đầu: “Cậu không cưa đổ người ta được đâu. Nếu cưa đổ được thì đã sớm cưa đổ từ năm nhất. Tôi thấy Ninh Tuy chỉ thích người giàu…”

“Cậu còn nói như thế nữa thì tuyệt giao.” Kha Hách nhíu mày: “Hôm nay mới là ngày đầu tiên bắt đầu kế hoạch tấn công, sốt ruột cái gì.”

Còn có kế hoạch tấn công nữa á?

Chẳng lẽ thằng oắt này còn định tiếp tục dây dưa không ngừng nghỉ?

Sắc mặt Quý Úc Trình đen sì, đưa mắt nhìn lượng pin trên góc phải, 29%.

009 có thể cảm nhận được sự bất an và khó chịu của Quý Úc Trình. Ký chủ cứ nói cậu vợ nhỏ của anh sợ được sợ mất thế thôi, chứ thật ra người hay bất an tự ti là anh mới đúng! Thân là một người thực vật đã nằm trên giường hai năm, anh lấy gì đi đấu với người sống? Ngay cả xách hộp giữ nhiệt tặng canh gà cho cậu vợ nhỏ cũng không làm được.

009 cảm nhận được áp suất trên người Quý Úc Trình càng ngày càng thấp, ngay cả nó cũng không chịu nổi, thế là nó không kìm nén được mà nói: “Ký chủ, hay là anh thụi cho hắn ta thêm phát nữa?”

Nếu bí quá thì cứ giải quyết bằng bạo lực, đánh đến khi nào thằng nhõi này khóc mới thôi.

“Vừa rồi coi như cậu ta nói được câu tiếng người.” Quý Úc Trình lạnh lùng nói.

Nể mặt thằng nhõi này bênh vực cậu vợ nhỏ trước mặt bạn bè, lần này không đánh cậu ta.

Nhưng dù vậy, tâm trạng của Quý Úc Trình vẫn tối tăm phiền muội.

Hơn nữa còn nảy sinh cảm giác ghen ghét khó có thể miêu tả bằng lời. Khi anh còn đang cẩn thận chào hỏi cậu vợ nhỏ lần đầu tiên, không ngờ người khác lại theo đuổi cậu vợ nhỏ một cách quang minh chính đại, bày tỏ tình yêu không kiêng nể gì như thế.

Mà anh vẫn là một người thực vật nằm trên giường, chuyện gì cũng phải dựa vào cậu vợ nhỏ và quản gia làm giúp mình. Nói dễ nghe chút là người thực vật, chứ nói khó nghe chút là sống dở chết dở.

Cậu cả Quý vinh quang ngày xưa chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác bị cướp đồ ngay trước mặt, quả thực khiến người ta tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Hơn nữa anh và 009 vẫn gửi gắm hy vọng rằng lượng pin đạt đến 100% thì có thể tỉnh dậy. Nhưng đây chẳng qua chỉ là phỏng đoán của anh và 009 thôi, còn khi đó có thể tỉnh lại hay không vẫn còn là ẩn số.

Lỡ… lỡ như thằng nhõi kia dùng chiêu trò nào đó thu hút được cậu vợ nhỏ thì sao?

Cậu cả Quý không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là nội tâm anh vô cùng bất an.

Mà kế tiếp, cảm giác bất an này đạt đến đỉnh điểm.

Ninh Tuy ngồi trong phòng ngủ một lát, WeChat không ngừng nhận được thông báo xin kết bạn của Kha Hách.

“Làm sao bây giờ?” Cậu hỏi 001 trong đầu: “Sao đàn anh này cứng đầu quá vậy? Nhưng anh ta lại không có ác ý, có cách nào khiến anh ta tự động bỏ cuộc không?”

001 buồn rầu nói: “Vấn đề tình cảm kiểu này, tôi thật sự không am hiểu.

Ninh Tuy trầm tư một lát rồi đồng ý lời mời kết bạn của Kha Hách.

Bên kia, Kha Hách còn chưa kịp mừng rỡ thì đã nhận được tin nhắn WeChat của Ninh Tuy: “Hôm nay tan học đến nhà tôi chơi, tôi gửi địa chỉ cho anh.”

Kha Hách vừa xuống tầng cuối của tòa ký túc xá này thì nhận được lời mời như thế, anh ta nhất thời mừng rỡ ôm hộp giữ nhiệt.

Ninh Tuy đã đổi ý rồi à?

“Ý em là anh đi một mình, hay nên gọi thêm bạn bè?”

“Tùy anh.” Ninh Tuy trả lời.

Ninh Tuy lại gọi điện hỏi quản gia: “Có thể cho bạn cháu đến nhà chơi được không?”

Quản gia nói: “Dĩ nhiên là được. Ông cụ đã bảo cậu cứ coi nhà họ Quý như nhà mình.”

Quý Úc Trình ở trong đầu trơ mắt hình sự việc phát triển đến tình trạng này: “…”

009: “…”

009 nói: “Ký chủ bình tĩnh đã, dựa theo tính cách của cậu vợ nhỏ nhà anh thì chắc chắn không phải có hứng thú với thằng nhõi kia nên mới mời hắn đến nhà chơi đâu, mà giống như muốn dụ hắn đến nơi hoang dã để chặt xác thì đúng hơn. Nói chứ, nhà anh có tầng hầm không? Nếu không có tầng hầm thì có hầm đông lạnh hay hầm chứa rượu nào đó không?”

Quý Úc Trình: “…”

Đầu Quý Úc Trình như ù đi, đen mặt: “Câm mồm.”

Mặc dù anh tin rằng người mà cậu vợ nhỏ yêu nhất là mình, dù sao thì một nụ hôn của cậu vợ nhỏ cũng đủ để khiến anh từ hoàn toàn không thể cựa quậy, cho đến khôi phục một chút khả năng nhúc nhích, chắc chắn đây là tình yêu đích thực, không còn gì để bàn cãi. Nhưng Quý Úc Trình vẫn không thể chịu đựng được khi thấy Ninh Tuy cứ thế bắt chuyện, tán gẫu, đưa ra lời mời như hẹn hò với người khác.

Đây đều là những chuyện mà cơ thể người thực vật của anh hiện tại không thể làm.

Càng so sánh hai bên, anh càng chán ghét cơ thể không thể nhúc nhích của mình.

Anh cảm thấy có lẽ mình đã bị cậu vợ nhỏ đồng hóa rồi, khát vọng chiếm hữu của anh đã đạt đến mức gần như bệnh hoạn. Đừng nói là thấy cậu vợ nhỏ có tiếp xúc cơ thể với người khác, ngay cả khi thấy cậu vợ nhỏ nói nhiều mấy câu với tình địch, anh cũng muốn làm cho tình địch biến mất khỏi thế giới này, hoặc là bắt cậu vợ nhỏ trở về giường của mình, chỉ được phép ngắm một mình mình thôi…

Cậu cả Quý nằm trên giường cố gắng kìm nén những suy nghĩ đen tối trong đầu mình, nhưng cảm giác bực bội vẫn bủa vây quanh anh, khiến anh gần như ngộp thở.



Sau khi học xong tiết cuối cùng, Ninh Tuy lên xe trở về nhà họ Quý trước.

Việc đầu tiên cậu làm sau khi trở về là lên lầu, gắng sức bế anh chồng thực vật của mình ngồi lên xe lăn.

Không biết tại sao, bình thường ôm cậu cả Quý từ trên giường đi tới đi lui, vành tai và đầu ngón tay của người thực vật đều sẽ hiện lên màu đỏ nhàn nhạt, nhưng hôm nay lại không có.

Hôm nay sắc mặt của anh chồng thực vật tái nhợt một cách ốm yếu, không còn màu sắc nào khác. Nếu không phải trên mặt anh không có biểu cảm, hai mắt nhắm nghiền vẫn giống hệt trước kia, Ninh Tuy còn tưởng rằng người thực vật đang cáu giận cơ đấy.

Lúc ôm lên cũng hơi tốn sức, cứ như thể trở nên nặng hơn hẳn ngày thường.

Ninh Tuy: “…?”

Quý Úc Trình căm giận nghĩ, mời đàn anh đến nhà chơi mà sao còn bắt anh phải ngồi xe lăn xuống dưới?

Chẳng lẽ không nên giấu anh đi, đừng cho đàn anh nhìn thấy hay sao?

Sao? Họ chơi với nhau mà còn muốn bắt anh làm vật trang trí ở bên cạnh chắc?

Bởi vì trong lòng khó chịu, cơ thể của Quý Úc Trình trở nên cứng một cách khác thường, không chiều theo ý Ninh Tuy như mọi khi.

Ninh Tuy không biết hoạt động tâm lý của người thực vật. Sau khi đặt Quý Úc Trình ngồi lên xe lăn, cậu lại ôm cậu cả Quý suy nghĩ một lát: “Ủa? Chẳng lẽ uống dung dịch dinh dưỡng nhiều quá nên mập lên?”

Quý Úc Trình: “…”

Quả nhiên tình yêu của cậu vợ nhỏ dành cho mình đã vơi bớt rồi, bắt đầu chê mình béo rồi sao?

Nội tâm cậu cả Quý cay đắng.

“Chào chú chào chú ạ, cháu là đàn anh của Ninh Tuy, chuyên ngành thể dục năm tư, đây là bạn cháu.”

Dưới lầu, Kha Hách và bạn đã đến cửa biệt thự.

“Bạn của Ninh Tuy à? Vào đi.” Quản gia tiếp nhận trái cây trong tay Kha Hách, cười nói: “Không cần mang quà cáp đâu, Ninh Tuy rất hiếm khi mời bạn đến nhà chơi. Chắc các cậu là bạn thân với cậu ấy lắm nhỉ.”

Kha Hách gãi đầu, hơi ngượng ngùng: “Cháu không mang theo quà tặng đắt đỏ gì đâu.”

Ninh Tuy gả cho chủ nhân của ngôi biệt thự này à.

Một người thực vật có quyền thế, nhưng không có cách nào hưởng thụ tất cả những thứ này.

Theo đuổi Ninh Tuy trước mặt một người thực vật không có ý thức, trong lòng Kha Hách càng nảy sinh kɧoáı ©ảʍ vì kí©h thí©ɧ.

Mặc dù lúc ở trong trường đã biết gia đình Quý Chi Lâm rất giàu có, nhưng bây giờ bỗng nhiên đến nhà họ Quý, thấy vườn hoa được tuyết trắng muốt bao phủ, lại thấy các loại tác phẩm nghệ thuật trưng bày trong nhà, Kha Hách và bạn bè vẫn hơi khϊếp sợ.

Nơi này so với cuộc sống của họ… hoàn toàn là hai thế giới riêng biệt.

Nhận thấy vẻ mặt của anh ta có phần căng thẳng, quản gia tốt bụng nói: “Không sao đâu, cậu cứ thoải mái, thay giày rồi đi tìm Ninh Tuy đi, cậu ấy đang ở trong thư phòng tầng một.”

Kha Hách cố gắng làm cho mình đừng lộ ra dáng vẻ vụng về, cười nói: “Vâng, cháu rửa ít trái cây rồi mang vào tìm cậu ấy.”

Quả thực anh ta không có tiền, nhưng ưu thế của anh ta là thân thể khỏe mạnh, tâm tư chu đáo, có thể chăm sóc Ninh Tuy.

Cho nên trước mặt Ninh Tuy, anh ta phải dốc hết sức thể hiện điểm này.

“Nhà bếp ở bên kia, cậu cứ tự nhiên nhé.” Quản gia chỉ tay.

Kha Hách và bạn vào nhà bếp, rửa sạch giỏ trái cây mà mình mang đến, cắt nhỏ bày ra đĩa, đã vậy còn khắc hai chú thỏ xinh xắn.

“Không ngờ cậu còn có tay nghề này đấy.” Bạn bè trêu ghẹo, đồng thời hết nhìn đông lại ngó tây, sờ soạng ngọn đèn trên tường.

Cứ cảm thấy ngay cả đèn tường này cũng có giá trị mấy trăm ngàn tệ…

Kha Hách mím môi: “Đêm qua mới học.”

Tốn nửa tiếng, cuối cùng cũng cắt xong, nhà bếp cũng bị anh ta làm cho bừa bộn. Anh ta bưng đĩa trái cây đã cắt, đi về phía thư phòng mà lúc nãy quản gia đã chỉ.

“Rộng thật đấy.” Cậu bạn đi bên cạnh anh ta, vẫn còn cảm thán.

Cửa thư phòng không đóng kín mà chỉ khép hờ.

Nhưng vì phép lịch sự, Kha Hách vẫn gõ cửa mấy tiếng: “Ninh Tuy, anh vào được không?”

Trong phòng truyền ra tiếng phối âm trong game, chắc là mở loa to quá nên Ninh Tuy không nghe thấy.

Cơ mà, Ninh Tuy đang chơi game ư?

Mắt Kha Hách sáng lên, đây lại là lĩnh vực mà mình am hiểu, có thể thể hiện ưu điểm của mình.

Kha Hách không nhịn được đẩy cửa vào phòng.

Sau đó, anh ta lập tức thấy trên tấm thảm trải sàn trước màn hình chơi game tinh thể lỏng rất lớn, không phải chỉ có một mình Ninh Tuy.

Trên thảm trải sàn có một chiếc chăn len họa tiết ca-rô, Ninh Tuy quấn chăn len, thân thiết ôm một người đàn ông vào lòng, làm cho phần lưng của người đàn ông đó hoàn toàn kề sát l*иg ngực của mình.

Sau đó cầm hai tay của người đàn ông ấy, dùng mười ngón tay của người đó cầm tay cầm chơi game.

Đứng ở cửa thư phòng có thể thấy được nửa bên mặt của người đàn ông ấy. Dung nhan tuấn mỹ, ngũ quan đẹp không tì vết.

Chẳng qua đôi mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt như bị bệnh, môi cũng hơi trắng, rõ ràng là một người thực vật không có ý thức!

Người nọ quá cao nên hai chân bị Ninh Tuy đặt trên sàn nhà, chỉ có nửa thân trên ngả vào lòng Ninh Tuy.

Nếu không phải l*иg ngực của người nọ vẫn còn phập phồng, có thể thấy được vẫn là người sống thì cảnh tượng này thực sự giống như Ninh Tuy đang ôm một con rối hình người, hoặc là xác chết…

Nhưng Ninh Tuy lại hoàn toàn không nhận thấy hành vi của mình quái dị cỡ nào, thỉnh thoảng còn dùng miệng dụi vào mái tóc của người đàn ông, mỗi khi vượt qua một cửa, cậu còn sẽ xoa cằm người đàn ông: “Quý Úc Trình, anh giỏi quá.”

Không biết có phải ảo giác của Kha Hách hay không, người thực vật tựa như đóa hoa trên núi cao kia rõ ràng đang nhắm mắt, mặt không biểu cảm, nhưng lại cứ cho người ta cảm giác như đang thẹn thùng, dễ chịu gần chết…

Dường như nghe thấy động tĩnh chỗ cửa thư phòng, Ninh Tuy quay sang nhìn hai người.

“Đến rồi à, vào đây ngồi đi, tôi đang chơi game với chồng tôi.”

Kha Hách: “…”

Cậu bạn của Kha Hách: “…”

Sắc mặt Kha Hách dần dần trở nên trắng bệch cứ như thể đang xem phim ma, đĩa trái cây trong tay anh ta bỗng rơi xuống vương vãi đầy sàn nhà, kéo tay cậu bạn chạy như điên.

Ninh Tuy: “…”

Chỗ cửa biệt thự vang lên tiếng vấp chân, quản gia hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Kha Hách và cậu bạn của anh ta thậm chí còn không trả lời được, chỉ lo sợ hãi vắt chân lên cổ chạy.



Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Ninh Tuy búng bụi bặm vốn không tồn tại trên ống quần, cảm thấy kẻ vô địch thật sự quá cô đơn.

“Chỉ thế thôi ư?”

Mới dọa cái đã chạy ngay thế.

Hóa ra cậu vợ nhỏ kêu thằng nhõi kia đến đây là để cậu ta biết khó mà lui?

Tâm trạng buồn bực ghen ghét suốt một ngày của cậu cả Quý thoáng chốc tan thành mây khói, cơ thể không gồng cứng lại nữa, vành tai thì hơi đỏ ửng.