Chương 3: Thực phẩm thay thế cho em trai

Não bộ của Quý Úc Trình hoàn toàn ngừng hoạt động.

..........

Kể từ khi Quý lão gia tử nhận định hắn sẽ trở thành người thừa kế gia tộc, yêu cầu đối với hắn bắt đầu trở nên càng nghiêm ngặt hơn.

Nền giáo dục mà hắn và Quý Chi Lâm nhận được hoàn toàn khác nhau, nếu như nói Quý Chi Lâm còn có một thời niên thiếu, vậy thì có lẽ đến một ngày ung dung thả lỏng cũng không có.

Vô số sân khấu danh lợi xã giao khiến hắn căn bản không có thời gian tập trung vào cảm xúc cá nhân của mình, thêm vào căn bệnh sạch sẽ bẩm sinh, làm hắn trở nên phi thường cổ hủ và bảo thủ ở một số phương diện khác mặc dù tuổi hắn vẫn còn trẻ.

Thế giới bên ngoài luôn cảm thấy mức độ lạnh lùng ngạo mạn của Quý Úc Trình khiến người căm phẫn, có lẽ vào một ngày khi lên giường với một ai đó chỉ cởi khóa quần, mà không cởϊ áσ cơ mi và cà vạt.

Suy đoán này không phải không có đạo lý, ngay cả Quý Úc Trình cũng nghĩ như vậy. Hắn chán ghét tất cả các hành vi tiếp xúc da thịt với người khác, chỉ nghĩ về điều đó thôi đã khiến toàn thân hắn không thoải mái.

Nhưng hiện tại........

Đồng tử của Quý Úc Trình run lên, hắn cứ như vậy mất đi trinh tiết dễ như trở bàn tay!

Người trong lòng căn bản không biết mình đang làm cái gì, bàn tay mò mẫm tựa như lông chim nhẹ lướt, đang khơi dậy từng mảng ngứa ngáy trên l*иg ngực Quý Úc Trình đã hai năm chưa ai chạm vào, lướt qua chỗ nào chỗ đó máy chảy thành vũng.

Bàn tay kia mò ngực xong, còn tùy tùy tiện tiện mò xuống thắt lưng Quý Úc Trình.

Quý Úc Trình tức đến mức muốn nghiến răng nghiến lợi.

Hắn là người thực vật không sai, nhưng cũng là một người đàn ông thành niên sức lực dồi dào.

Nếu như lúc này Quý Úc Trình có thể động, hắn sẽ kéo Ninh Tuy ra ném xuống giường, sau đó đi tắm nước lạnh một trận.

Nhưng hắn không thể.

Ninh Tuy sờ mó một lúc, rồi đột nhiên dừng lại không sờ nữa.

Cậu vùi mặt vào trong gối, cách người bên cạnh xa một chút, thấp giọng nói: "Ngại quá...."

Mặc dù biết lão công là một người thực vật không có tri giác, cho dù có tỉnh dạy cũng không biết hành vi đêm hôm khuya khoát của mình.

Nhưng cơ thể của người bên cạnh mặc dù nằm liệt suốt hai năm nhưng vẫn giữ được đường cong tao nhã và hoàn mỹ của một người đàn ông trưởng thành, có thể thấy trước khi bị tai nạn, Quý Úc Trình nhất định là một người rất có kỷ luật.

Điều này dẫn đến mỗi khi chạm vào hắn đều làm bản thân có chút chóng mặt......

Quý Úc Trình chỉ muốn cười lạnh.

Cậu xấu hổ, tôi thấy hành vi của cậu rất phóng đãng mới đúng.

Ngồi trên chiếc thuyền buồm đột nhiên có ngọn sóng đánh vào, làm Quý Úc Trình có chút khô.

Một lúc sau, người bên cạnh chậm chạp xoay người thò tay sờ.

Điều mà Quý Úc Trình không nghĩ tới chính là nhiệt độ cơ thể Ninh Tuy rất nóng, hơi thở run rẩy từng hồi, vậy mà giống như thật sự xấu hổ......

Mùi hương trên người cậu có mùi bột giặt nhàn nhạt, không giống mùi hương trên cơ thể người khác làm người ta phải khó chịu.

Còn không đợi Quý Úc Trình suy nghĩ thử đây là loại bột giặt của nhãn hiệu nào, Ninh Tuy đột nhiệt vươn tay, rục rịch mò xuống dưới.

Quý Úc Trình: "........."

Ninh Tuy liếʍ môi.

Đàn ông luôn có ham muốn thắng bại về phương diện to nhỏ không thể giải thích được.

Người ta nói trước khi bị tai nạn thân vị Quý đại thiếu gia này đã cao gần 1m9, không biết chỗ đó dài bao nhiêu.

Nếu như hiểu rõ kích thước, thì đó không chỉ tính là tiếp xúc tứ chi nữa mà còn là tiếp xúc thông tin, tiền nhận được chỉ có nhiều hơn nữa.

Thật là ăn phải gan hùm mật báo, đừng coi người thực vật không phải người.

Nhưng tay Ninh Tuy đưa ra được nửa đường, còn chưa chạm đến mục tiêu đột nhiên dừng lại.

Cậu bỗng nhiên rút tay về.

Thật ra Ninh Tuy còn có chút ngượng ngừng. Mặc dù đã kết hôn nhưng với việc âm thầm ước đoán năng lực của người ta khi hắn đang trong trạng thái thực vật không thể động đậy, chung quy đây không phải là hành vi rộng thoáng gì cả.

"Bỏ đi........"

Quý Úc Trình nghe thấy vợ nhỏ lẩm bẩm: "Có lớn cũng khẳng định không lớn bằng tôi."

Quý Úc Trình:?

Quý Úc Trình thiếu chút nữa tức giận đến mức vểnh môi lên.

Không có người đàn ông nào có thể chịu đựng được bị vợ nhỏ nói mình không được.

Ngay cả người cấm dục như Quý đại thiếu gia, cũng không thể miễn trừ ở phương diện này.

Hắn thì toàn tâm toàn ý chỉ muốn hoàn thành những gì mà Ninh Tuy vừa mới làm với mình, xem thử rốt cuộc ai mới không được.

Quý Úc Trình có linh cảm khi kết hôn với người này, bản thân nhất định sẽ bị tổn thọ, chỉ mới ngày đầu tiên sau khi kết hôn thôi, vợ nhỏ đã khiến hắn nhốn nháo hoảng loạn rồi.

Linh hồn không cần nghỉ ngơi, mỗi tối trước kia Quý Úc Trình đều yên tĩnh nằm trong cơ thể mình, cũng không thấy buồn ngủ, nhưng hiện tại bị Ninh Tuy lăn qua lăn lại một hồi, đột nhiên có một loại cảm giác mệt mỏi muốn bóp mi tâm.

Một bàn tay lạnh lẽo bất chợt xoa xoa mi tâm hắn.

Quý Úc Trình ngưng thần.

Ninh Tuy hơi ngẩng đầu, ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, cậu nhìn chằm chầm vào Quý Úc Trình, lẩm bẩm: "Sao cảm thấy anh ta già hơn ban ngày vậy nhỉ....."

Quý Úc Trình: "......."

Ninh Tuy nằm xuống, ở dưới chăn nắm lấy tay Quý Úc Trình, nhắm mắt lại, khóe môi nhịn không được cong lên: "Có chút hưng phấn, ngủ không được, đây là lần đầu tiên tôi ngủ cùng người khác trên một chiếc giường...."

Tay Quý Úc Trình lơn hơn Ninh Tuy, ngắm nghía một lúc càng làm người có cảm giác an toàn, mặc dù là người thực vật không thể động đậy, nhưng ngón tay hắn cũng ấm hơn so với Ninh Tuy.

Quan trọng nhất là khi nắm tay hắn, hắn sẽ không lút lại, cũng không vứt bỏ Ninh Tuy.

Hơn nữa còn là một người lắng nghe(1) phi thường tốt.

(1) Nguyên văn — 树洞: Tiếng trung nghĩa là "Hốc cây" đó là nghĩa đen. Nghĩa bóng được dùng như một ngôn ngữ mạng, ý muốn chỉ một người có thể lắng nghe bạn, đồng hành với bạn bằng lòng tốt, sự kiên nhẫn và tình yêu.

Quý Úc Trình vẫn đang còn tức giận vì ban nãy Ninh Tuy nói hắn già.

Trong lòng chỉ lạnh lùng đáp lại, đạo đức giả cái gì, cậu là cô nhi à? Khi còn nhỏ không ngủ trên một chiếc giường với bố mẹ?

Đầu vợ nhỏ cọ tới: "Khi còn nhỏ ở cô nhi viện, thể chết của tôi và Tiểu Vũ đều thiên về nóng, muốn trèo lên giường ngủ chung, nhưng quản túc không cho, lúc bọn họ kiểm tra giường liền đưa bọn tôi trở lại trên giường của mình...."

Quý Úc Trình thoáng dừng.

Thật sự là cô nhi.....

"Nhưng mà sao ngón tay anh lại dài như vậy." Ninh Tuy nhanh chóng chuyển đi sự chú ý, ở dưới chăn so ngón tay: "A, còn dài hơn cả Quý Chi Lâm....."

Một giây trước lương tâm của Quý Úc Trình còn đang tự lên án, nhưng một giây sau huyết khí liền dâng trào, thiếu chút nữa tức giận muốn bật dậy.

Nói thì nói sao cậu còn vừa xoa vừa nắn làm gì.

Mặc dù tính cách của mình và Quý Chi Lâm trái ngược nhau hoàn toàn, nhưng dù sao cũng là anh em, nếu như muốn tìm điểm tương đồng, vẫn có thể tìm ra được rất nhiều.

Thì ra lại coi mình thành thực phẩm thay thế cho em trai.

Hóa ra không được gả cho Quý Chi Lâm, cho nên tìm kiếm bóng dáng của Quý Chi Lâm ở trên người mình.

Tốt, rất tốt.

Trong lòng Quý đại thiếu gia tràn ngập hung ác.

..........

Bên này, "bữa chính" Quý Chi Lâm vẫn chưa rời đi.

Hắn thay sang đôi giày thể thao, không yên tâm nhảy vào trong sân biệt thự đưa mắt nhìn lên tầng hai nửa ngày, nhưng nửa tiếng trước đèn trong phòng anh cả đã tắt rồi, hắn nhìn cũng không nhìn ra nguyên do.

Nếu không phải trong biệt thự không có cây cối, Quý Chi Lâm đã nhịn không được trèo lên cây nhìn vào trong phòng ngủ của Quý Úc Trình rồi.

....... Chắc không ngủ chung một giường đâu.

Ninh Tuy là vì chọc tức mình, mục đích đã đạt được rồi, không cần phải thật sự hy sinh bản thân ngủ trên một chiếc giường với người thực vật.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Quý Chi Lâm vẫn có chút bất an thoang thoảng.

Từ nhỏ đến lớn, vô luận là ở nơi nào Quý Úc Trình đều giỏi hơn hắn, đánh bại hắn toàn phương vị, những người nhìn thấy Quý Úc Trình sẽ không nhìn thấy Quý Chi Lâm hắn.

Nhưng hiện tại, Quý Úc Trình đã biến thành người thực vật không biết khi nào sẽ chế..... Bản thân sẽ không đến mức thua dưới tay một người thực vật.

Lão gia tử rất thiên vị, không chỉ thiên vị trong việc giáo dục Quý Úc Trình và Quý Chi Lâm, cổ phẩn của công ty cũng khác biệt, ngay cả trong nhà cũ cũng không chuẩn bị phòng cho Quý Chi Lâm.

Vào nửa đêm, Quý Chi Lâm chỉ có thể trở về nơi ở của mình.

Hắn mang theo tâm tình khó chịu, lấy chìa khóa xe đi về phía gara.

Vừa mở cửa xe, hắn bỗng giật mình.

Dưới ánh đèn xe ấm áp, trên ghế phụ có một chậu cây nhỏ, chậu cây màu trắng rất sạch sẽ, là cây xương rồng to bằng lòng bàn tay.

Bên cạnh còn có một hộp dâu tây đã được rửa sạch sẽ.

Quý Chi Lâm tìm kiếm nhưng không tìm thấy tấm thẻ ký tên.

Nhưng hắn vẫn không nhịn được nở nụ cười.

Ninh Tuy chính là như vậy, có chút giống mèo hoang nhỏ ướt dầm dể, mặc dù có hơi khó dỗ dành nhưng trái tim vẫn luôn hướng về hắn.

Vừa rồi sau khi ăn cơm tối xong em ấy vào phòng bếp một lúc, chẳng lẽ là đi rửa dâu tây?

Quý Chi Lâm ngồi lên xe, khởi động máy, mở trang tìm kiếm trên điện thoại.

Ý nghĩa của cây xương rồi là..... Ngoài cứng trong mềm, kiên cường, sẽ yêu đến cùng.

Mơ hồ nhưng lại mang theo chút tình ý buồn bã.

Trái tim Quý Chi Lâm bất chợt mềm nhũn.

Hắn cầm chậu cây xương rồng kia lên, bỗng có chút hội hận khi quyết định để Ninh Tuy gả thay.

Nhưng Ninh Tuy..... Mặc dù Ninh Tuy sẽ trách hắn, những vĩnh viễn sẽ không rời khỏi hắn, đúng không?

*

Sáng sớm hôm sau, bác sĩ đến tiến hành kiểm tra sức khỏe định kỳ cho Quý Úc Trình, Ninh Tuy đã dậy từ trước, trợ lý đã chờ sẵn bên ngoài, lái xe đưa cậu đến S đại.

Lẽ ra theo thường lẽ qua vài ngày nữa phải quay trở về "hồi môn"(2) một chuyến, nhưng Ninh Tuy không có ý định an bài như vậy, Quý lão gia tử cũng không hứng thú quan tâm đến mấy chuyện nhỏ vặt vãnh này của tiểu bối.

(2) Hồi môn 回门: Vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới.

Lúc Ninh Tuy quay trở lại ký túc xá, Tào Nặc và Phương Đại Thành hiếm thấy đang quét dọn vệ sinh, đầu đội mũ giấy, mặt mũi lấm lem bụi đất, nhìn thấy cậu liền giật mình: "Sao cậu đến đây?"

Ninh Tuy ngạc nhiên, hai người này là nam sinh đại học tiêu chuẩn, bình thường đến quần áo cũng không giặt.

Cậu đi tới bàn học của mình, đặt túi xuống rót một cốc nước, phát hiện bàn học của mình cũng được lau sạch: "Hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?"

"Đây không phải là nghĩ tâm tình cậu không tốt, đến ký túc xá phát hiện một đống hỗn loạn, tâm tinh sẽ càng thêm tệ....." Phương Đại Thành xấu hổ cầm chổi.

Rốt cuộc Ninh Tuy có chỗ nào giống tâm tình không tốt?

Cậu mặc áo len chui đầu rộng thùng thình, màu sắc vẫn là màu vàng sữa tươi tắn, màu này đặt trên người người khác chính là thảm hoạ, nhưng Ninh Tuy người cao chân dài, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, làn da trắng nhợt nhạt lại lạnh lẽo, lông mi đen vừa đậm vừa dài, trông chẳng khác gì người mẫu đi catwalk.

Lại nhìn sắc mặt cậu, gọn gàng sạch sẽ, trắng bạch như sứ, càng đừng nói có bao nhiêu rạng rỡ sáng ngời.

Không hề phờ phạc và râu ria như những bạn cùng phòng tưởng tượng.

"Tôi sao có khả năng có chỗ nào không tốt chứ."

Ninh Tuy mỉm cười mở cặp sách ra, dự định hôm nay sẽ tham gia lớp học chuyên nghiệp của khoa máy tính.

Còn chưa tìm được sách giáo khoa, Tào Nặc nói: "Bọn tôi xin nghỉ giúp cậu rồi......"

Ninh Tuy: ".........."

Nhưng lý do này ai có thể nghĩ tới, Tào Nặc và Phương Đại Thành nói, bọn họ còn nghĩ Ninh Tuy và Quý Chi Lâm sẽ chán nản vài ngày sau khi chia tay.

Trước đó mỗi ngày Ninh Tuy sẽ đến văn phòng của mấy người Quý Chi Lâm, đi theo Quý Chi Lâm đến khoa tài chính, còn cắt đứt mọi liên lạc với các nam nhân khác, ai nhìn đều không khỏi thở dài ngao ngán!

Huống chi lần này còn bị ép gả thay cho anh tai thực vật của Quý Chi Lâm, chỉ không xác định được sẽ sa sút tinh thần mấy ngày, hơn nữa còn không lên lớp học.

Bọn họ không thể làm được gì nhiều, Ninh Tuy rất xem trọng điểm số, bọn họ sợ Ninh Tuy sẽ bị mất điểm vì vắng mặt cho nên giúp Ninh Tuy nghỉ phép trước.

....... Có phải bọn họ quản nhiều chuyện rồi không?

Hai bạn cùng phòng đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên có chút vui mừng.

Trong mắt Ninh Tuy nhìn thấy vậy.

"Vậy quá tốt rồi, có phải hai người cũng không có tiết đúng không?"

Ninh Tuy đi tới giúp đỡ xách túi rác lên, nét mặt hồng hào đề nghị: "Dọn dẹp xong, chúng ta đi ăn lẩu đi."

Ninh Tuy không có nhiều bạn, cậu rất trân trọng mỗi một mối quan hệ.

Anh đến tôi đi, ai đối tốt với cậu, cậu sẽ đối tốt với người đó.

Ngược lại.......

Cậu thu dọn những thứ mà mình không dùng đến, cẩn thận xách hai cái túi rác lớn, duỗi cánh tay thon dài đeo tai nghe lên, tâm tình sảng khoái đi về phía góc cầu thang.

Vừa lúc có mấy người đi từ trên tầng xuống.

"Yo, đây chẳng phải là Ninh Tuy sao."

Mấy người đang ôm thùng carton từ trên tầng xuống là quản lý ký túc xá phòng 607, cũng là bạn cùng phòng của Ninh Viễn Minh.

Ninh Viễn Minh đi phía trước, trong tay chỉ cầm một cái điện thoại đang gọi điện với ai đó.

"Sao hôm nay còn đến trường vậy? Không cần tìm chỗ nào đó khóc một trận à?"

Một người tóc nhuộm bạch kim đi phía sau lập tức tiến lên phía trước vài bước, khóe miệng lộ ra vẻ châm chọc rõ ràng nhất, những người khác cũng đều chế nhạo nhìn Ninh Tuy.

Mấy người này là bạn của Ninh Viễn Minh, nhưng bọn họ không biết mối quan hệ giữa Ninh Tuy và Ninh Viễn Minh.

Trong mắt mấy người này, Ninh Viễn Minh là tiểu thiếu gia đường đường chính chính của Ninh gia, mà Ninh Tuy chỉ là một người họ hàng nghèo.

Thứ họ hàng nghèo này tính là gì?

Phải biết rằng Quý Chi Lâm và Ninh Viễn Minh lớn lên cùng nhau, cảm tình thực sâu sắc, ngay cả Ninh Viễn Minh không muốn thì cũng không đến lượt Ninh TUy, càng đừng nói chỉ cần hiện tại Ninh Viễn Minh ngoắc ngoắc ngón tay, Quý Chi Lâm sẽ lập tức quay lại bên người y.

Ninh Tuy tốn thời gian ba năm cũng không thể thay thế được Ninh Viễn Minh.

Có thể không trốn đi khóc lóc sao?

Ngay cả khi không nhìn thấy được bất kỳ nỗi buồn nào, cũng chỉ là chống đỡ thôi phải không?

"Có nước......." Ninh Tuy ngập ngừng rồi thôi.

Người tóc bạch kim nhìn xuống chân.

"Mẹ kiếp!" Hắn nhảy cao ba thước.

Ninh Tuy khuông thường xuyên ở trường. Tào Nặc và Phương Đại Thành đều không phải người thích sạch sẽ, cho nên khó khăn lắm mới thu dọn một lần, không biết dọn ra được bao nhiêu hộp đồ ăn đã quá hạn từ năm trước trong tủ lạnh. Từ trong túi rác không ngừng rỉ ra nước, Ninh Tuy rất cẩn thận không thể túi rác chạm vào chân mình.

Mái tóc bạch kim còn muốn tới chỗ Ninh Tuy.

Đôi giày trị giá vài nghìn tệ bị ướt sũng, bốc lên mùi hôi hám ướŧ áŧ.

Tóc bạch kim bỗng nổi giận: "Cậu cố ý phải không?"

Ninh Tuy vô tội nhìn hắn.

"Được rồi, đừng nói nữa." Ninh Viễn Minh cau mày, kéo tóc bạch kim lại: "Các cậu lên trước đi."

Y vẫn luôn che điện thoại, sợ những gì mấy người này nói sẽ truyền đến tai mẹ Ninh ở đầu giây bên kia.

Nhưng vừa nãy không che tốt, ở đầu giây bên kia mẹ Ninh ngay lập tức nhận ra giọng nói của Ninh Tuy.

Mẹ Ninh ở đầu giây bên kia vui vẻ nói: "Tiểu Minh, có phải con gặp được Ninh Tuy rồi không, để nó nghe điện thoại."

Giọng điệu này, sốt ruột đến mức quên luôn chuyện cắm trại vào tuần tới vừa nói với Ninh Viễn Minh.

Ninh Viễn Ninh hơi nhói tim, sau khi mấy người tóc bạch kim lên tầng, mới bật loa ngoài đưa điện cho Ninh Tuy: "Ninh Tuy, mẹ muốn nói mấy câu với cậu."

"Đợi chút." Ninh Tuy nói: "Còn chưa phân loại rác."

Ninh Viễn Minh: "........."

Mẹ Ninh ở đầu giây bên kia cũng nghẹn lời: "....."

Đợi Ninh Tuy phân loại xong hai túi rác lớn, điện thoại trong tay Ninh Viễn Minh đã bắt đầu nóng lên.

Rốt cuộc Ninh Tuy cũng liếc y một cái, dùng hai ngón tay cầm điện thoại qua, giống như sợ chạm vào tay Ninh Viễn Minh.

Ninh Viễn Minh: "......"

Chờ lâu như vậy tâm tình mẹ Ninh có chút phức tạp, ở đầu dây bên kia hỏi: "Tiểu Tuy, mấy ngày nữa con về nhà ăn cơm đi."

"Ồ, cái này." Ninh Tuy dừng một chút, nói: "Con không quyết định được, mẹ đi hỏi ông Quý thử xem."

Quý lão gia tử sẽ quan tâm đến mấy chuyện tầm thường như vậy sao? Ninh Tuy rõ ràng không muốn về! Hơn nữa không biết có phải do âm thanh điện thoại không được tốt làm cho giọng nói trở nên lạnh đạm hơn rất nhiều, mẹ Ninh luôn cảm thấy thái độ Ninh Tuy rất lạnh lùng. Vì trước đó khi thương lượng với nó, không công khai thân phận với bên ngoài, nó cũng không như vậy.

Mẹ Ninh đề cao âm thanh: "Tiểu Tuy, còn đừng như vậy, mẹ không còn biện pháp nào mới——."

Còn chưa nói xong, bên kia truyền đến âm thanh "tút tút tút".

Ninh Tuy cúp máy rồi?

Mẹ Ninh không dám tin bật âm lượng lên, nhìn chằm chằm nó.

Ninh Tuy cúp rồi!

Lần đầu tiên trong ba năm nó cúp máy của mình!

Ninh Tuy ném điện thoại trả cho Ninh Viễn Minh, vỗ vỗ tay quay lại phòng.

NinH viễn Ninh cũng bị hành động quả quyết của cậu làm cho giật mình, không nhịn được xoay người nhìn bóng lưng cậu.

Vì rút khỏi sao? Rõ ràng biết càng như vậy, mẹ Ninh càng để ý..... càng không nhịn được đến tìm cậu......

Ninh Tuy lấy lòng người nhà, lại không uy hϊếp được Ninh Viễn Minh, y và Ninh gia ở bên nhau ngày đêm hơn hai mươi năm, dùng đồng hồ đeo tay và bánh sinh nhật có thể thay thế được gì.

Nhưng Ninh Tuy bỗng nhiên như vậy..... khiến Ninh Viễn Minh có cảm giác nguy cơ.

Mí mắt y giật giật.

Suy nghĩ một lúc, y gửi một tin nhắn cho một thợ trang sức, yêu cầu đối phương làm một chiếc vòng cổ, qua mấy ngày nữa giao đến tận tay mẹ Ninh.

Đối phương hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi họ của ngài, chữ ký ghi ai?"

Ninh Viễn Minh thay đổi sắc mặt, nói: "Ghi Ninh Tuy, Ninh trong bình an, Tuy trong tuy viễn."

Tắt điện thoại, Ninh Viễn Minh thở ra một hơi, đang định xoay người lên tầng, đột nhiên một người cao lớn tuấn khí từ cuối hành lang đi lên, mặc một thân toàn đồ đắt tiền, hưng phấn đi lên với chậu cây xương rồng trong tay.

Ninh Viễn Minh vừa xoay người lại, hai người thiếu chút nữa đυ.ng vào nhau.

"Không sao chứ?" Quý Chi Lâm vội vàng đỡ y.

"Lâm ca." Ninh Viễn Minh xoa trán, lộ ra thần sắc kinh ngạc: "Sao anh lại ở đây?"

Ký túc xa của khoa tài chính nằm ở một tòa nhà khác, Quý Chi Lâm bình thường sẽ không đến ký túc xá này. Nếu hắn muốn gặp Ninh Tuy sẽ gọi điện cho Ninh Tuy qua đó.

Anh ấy đến đây, chỉ có khả năng là đến gặp mình.

Quý Chi Lâm ôm chậu xương rồng, có chút do dự.

Hắn không thể nói hắn đến đây tìm Ninh Tuy, cảm ơn Ninh Tuy tối qua đã tặng chậu cây cho hắn, nhân tiện giảng hòa với Ninh Tuy.

Ninh Viễn Minh vươn tay chạm vào cây xương rồng, đột nhiên "sh" một tiếng thu tay lại, cười nói: "Ưa nắng chịu hạn, thích hợp đặt trên ban công, dễ nuôi, làm sao vậy, anh thích nó không?"

Vậy không thể nói trước mặt Ninh Viễn Minh rằng thứ này là Ninh Tuy tặng.

Mặc dù Quý Chi Lâm là thiếu gia, luôn làm theo ý mình muốn không quan tâm đến người khác nghĩ gì, nhưng cũng không đến nỗi không có EQ.

Hắn nhướng màu: "Cũng chính vậy mới khó khăn."

Ninh Viễn Minh sửng sốt: "...... A?"

Nhìn vẻ mặt này của NInh Viễn Minh, Quý Chi Lâm cũng có chút sửng sốt, nháy mắt đột nhiên hiện lên một dự cảm không tốt trong đầu, hắn hỏi: "Chẳng lẽ chậu xương rồng này là......"

"Là em tặng, tối qua em tới nhà cũ một chuyện, không phải anh với Ninh Tuy chia tay rồi sao, em vốn dĩ muốn đến an ủi anh, nhưng anh còn không đợi được anh ra, liền đặt chậu xương rồng này vào xe anh."

Ninh Viễn Minh nghi hoặc hỏi: "Anh...... cho rằng là ai tặng?"

Quý Chi Lâm: "....."

Cho nên, sau khi Ninh Tuy phớt lời hắn trong toàn bộ quá trình ăn bữa tối, căn bản không có tặng gì bồi thường cho hắn?

Cho nên từ ngày kết hôn với Quý Úc Trình đến này, Ninh Tuy căn bản chưa từng chủ động đi tìm mình?

"Dâu tây cũng là......"

"Cũng là của em, em mang từ nhà sang."

Đầu óc Quý Chi Lâm quay cuồng, thậm chí không quan tâm Ninh Viễn Minh nghĩ cái gì, sắc mặt dần dần trở nên khó coi, màu sắc còn tệ hơn cây xương rồng trong ngực hắn.

Hắn hít một hơi, đang định nói cái gì đó, tầm mắt hắn rơi trên chiếc thùng rác bên cạnh.

Một góc bức ảnh của hắn lộ ra từ trong thùng rác, hắn còn mỉm cười cực kỳ rạng rỡ.

......?

Máu trong người lập tức dâng tràng, hắn sải bước lớn tới xem— không chỉ có ảnh, còn có những thứ khác, những thứ hắn tặng cho Ninh Tuy, cũng có thứ Ninh Tuy tặng cho hắn.

Ninh Tuy gom hết những thứ của bọn họ rồi ném đi?!

Còn được phân loại rác cẩn thận.

"....."

Ninh Viễn Minh thấy hắn như vậy, cũng ý thức được gì đó.

Vốn cho rằng Quý Chi Lâm đang đùa giỡn, nhưng vì sao sau khi chia tay với Ninh Tuy còn có phản ứng lớn như vậy?

Ninh Tuy đã gả cho anh trai hắn rồi, hắn còn đến tìm Ninh Tuy?

..........

Biểu tình của Ninh Viễn Minh cũng có chút cứng ngắc.