Chương 40: Cháu không định ly hôn

Làm một người thực vật, hôn mê lâu như vậy, hơn tám trăm ngày đêm, đến tay cũng không nhấc lên nổi. Đây vẫn là lần đầu tiên Quý Úc Trình có thể ôm Ninh Tuy vào trong lòng như thế này.

Anh cảm thấy hài lòng đến cùng cực, thỏa mãn được ước mơ bao nhiêu lâu nay, giống như được ấm áp lấp đầy, không còn gì đáng sợ nữa.

Từ lúc kết hôn đến nay, cậu vợ nhỏ lúc nào cũng lo được lo mất, sợ mình muốn ly hôn với em ấy, từ ngày đầu tiên đã thì thầm bên tai mình, sợ mình tỉnh lại rồi sẽ bỏ rơi em ấy, mình ra nước ngoài mà em ấy cũng đi theo, rồi lại bày tỏ tình cảm trước mặt Quý Chi Lâm và ông cụ biết bao nhiêu lần, đồng thời mỗi ngày mỗi đêm, chỉ cần có cơ hội là lại tiếp xúc thân thể với mình...

Cậu cả Quý chỉ cần nghĩ đến những chuyện này là mặt đã đỏ ửng lên.

Đứng ở một góc độ nào đó thì có thể nói, anh được đánh thức bởi tình yêu của cậu vợ nhỏ.

Vì vậy, cho dù xấu hổ, cho dù biết cậu vợ nhỏ có chút bệnh hoạn bất thường, nhưng trước khi tỉnh lại anh đã quyết định, khi nào tỉnh lại, cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra thì cũng nhất định phải cho cậu vợ nhỏ cảm nhận được cảm giác an toàn, cho cậu một tình yêu không cần phải lo được lo mất.

Bây giờ mình phải ôm em ấy chặt thêm một chút, thêm chút nữa, dùng sức ép cậu vào trong lòng, giống như lúc trước em ấy làm với mình vậy...

Quý Úc Trình nhắm hai mắt lại, im lặng ngửi hương thơm tươi mát giữa mái tóc của Ninh Tuy, trong lòng ngọt lịm.

Mặc dù đây là đại sảnh lầu một của bệnh viện, người qua lại rất đông, có rất nhiều người ra vào, nhưng trong mắt anh dường như đều trở thành phông nền.

Mà Ninh Tuy bị Quý Úc Trình ôm vào lòng, cảm thấy khớp xương đều sắp bị bóp nát, cậu sợ hãi nhìn về phía quản gia, cũng quên mất phải phản ứng thế nào.

Người này là Quý Úc Trình đã tỉnh lại? Quý Úc Trình đã tỉnh lại đang ôm cậu?

Quản gia cũng trả lời Ninh Tuy với một ánh mắt kinh dị tương tự: Tôi cũng đâu biết gì!

Rõ ràng vừa rồi ở trên đó, lúc ông nhắc đến Ninh Tuy, cậu cả còn tỏ ra hờ hững, sao tự nhiên bây giờ lại chạy qua ôm người ta chứ?!

Ông ở nhà họ Quý đã mấy chục năm rồi, từ lúc Quý Úc Trình còn bé cho đến bây giờ, đây cũng là lần đầu tiên ông nhìn thấy cậu cả thân thiết với người khác như vậy, mà không phải, đâu chỉ là thân thiết, hai cánh tay đang ôm siết lấy cậu thật chặt, giống như muốn nhét người ta vào trong bụng mình vậy.

Cậu cả Quý không hề biết cậu vợ nhỏ bị mình ôm vào trong lòng mà ánh mắt vẫn còn giao lưu với người khác, anh chỉ vô cùng vui vẻ dùng mặt cọ cọ vào gò má của người thương.

Cuối cùng cũng tỉnh rồi, tỉnh rồi là có thể hẹn hò với cậu vợ nhỏ, cuối cùng cũng không cần phải để cậu vợ nhỏ chờ đợi quá lâu nữa.

Anh gần như muốn đứng ngay tại đây hôn cậu vợ nhỏ một cái, nhưng lầu một quá đông người, anh vẫn kiềm chế ham muốn của mình, chỉ dùng môi chạm nhẹ vào vành tai Ninh Tuy rồi thôi.

Không biết qua bao lâu sau, cuối cùng cậu cả Quý cũng lưu luyến buông Ninh Tuy ra, chuyển thành đỏ mặt nắm lấy tay cậu.

Anh bóp bóp tay Ninh Tuy.

Lòng bàn tay Ninh Tuy chợt tê dại, giật mình nhìn anh.

Anh chồng sống thực vật của mình vừa tỉnh lại sao lại thành ra thế này? Chuyện gì đây?

Bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, Quý Úc Trình nhìn về phía chiếc áo lông màu trắng của Ninh Tuy.

Ninh Tuy vô thức cúi đầu xuống theo ánh mắt của anh.

Bị, bị sao vậy? Trên áo có dính hai vết mực, bị dính lúc làm kiểm tra hồi chiều.

Bệnh ưa sạch sẽ của cậu cả Quý đã...

Còn chưa nghĩ xong, Quý Úc Trình đã kéo dây kéo chiếc áo lông của cậu lên cái “soạt”.

“Lạnh đấy.” Quý Úc Trình không phải một người chu đáo, nhưng lúc anh còn là người thực vật, lần nào đến bệnh viện cậu vợ nhỏ cũng sẽ giúp anh kéo áo khoác lại, quả nhiên tình yêu đẹp nhất là dạy cho mình làm sao để yêu thương một người.

Không đợi Ninh Tuy kịp hoàn hồn lại, Quý Úc Trình đã cầm lấy cặp sách của Ninh Tuy, hoàn toàn không cảm nhận được một người bệnh cao một mét chín mặc đồ bệnh nhân xách cặp sách cho sinh viên đại học sẽ có cảm giác sai trái gì.

Cái chuyện xách cặp giúp bà xã thế này, chắc chắn sẽ đẹp trai ngầu lòi lắm, cậu vợ nhỏ vẫn đang nhìn chằm chằm mình kia kìa.

Ninh Tuy: “...”

Ninh Tuy đầu óc trống rỗng, bị Quý Úc Trình nắm tay dẫn tới thang máy.

Trước khi dẫn Ninh Tuy vào thang máy VIP, hàng mi đen nhánh của Quý Úc Trình bỗng nhấc lên một chút, anh im lặng liếc mắt nhìn sang một chỗ ở đằng xa, thoáng dừng lại một chút, sau đó lạnh lùng quay đi.

Người ngoài có lẽ không phát hiện ra động tác nhỏ này của Quý Úc Trình, nhưng người đang đứng ngay bên cạnh anh, bị anh nắm chặt tay như Ninh Tuy thì sao lại không phát hiện ra được?

Ninh Tuy vô thức nhìn sang theo tầm mắt của anh...

Tin tức Quý Úc Trình tỉnh lại truyền đi cực nhanh, đã có nhà báo cầm camera chạy đến bệnh viện rồi.

Ninh Tuy vừa nhìn sang bên đó thì lập tức nhìn thấy Ninh Viễn Minh mặt mày tái mét đứng bên cạnh nhà báo.

Ninh Tuy chợt hiểu ra.

Cho nên vừa rồi ở đại sảnh lầu một có người, Quý Úc Trình không muốn khiến mình mất mặt ở đó, cho nên mới cố gắng làm ra mấy hành động thân thiết với mình?

... Chuyện này thật sự khác hoàn toàn với hình tượng lạnh lùng xa cách của cậu cả Quý ở trong lòng Ninh Tuy.

Nhưng cũng phải thôi, người thích truyện cổ tích thì lòng dạ sao có thể lạnh lùng cho được?

Vậy sau khi vào thang máy rồi, chắc sẽ nhắc đến chuyện ly hôn nhỉ.

Đúng như dự đoán, vừa vào thang máy, Quý Úc Trình đã lập tức thả tay cậu ra.

Bị dọa một trận như thế, anh buông mình ra, trái lại khiến Ninh Tuy cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Quý Úc Trình bỗng nhiên giơ tay gãi gáy cậu, giống như đùa với chú mèo con, hỏi: “Bà xã, em làm kiểm tra thế nào rồi?”

Tóc gáy sau cổ Ninh Tuy dựng ngược cả lên: “...” Chỗ này không có người ngoài, tự nhiên lại gọi bà xã làm gì?

Ninh Tuy: “Thi... cũng khá ổn.”

Quý Úc Trình gật đầu, anh biết thành tích của cậu vợ nhỏ rất tốt, lúc trước đến tuần ôn tập trước mùa thi, cậu làm đề ở bên cạnh mình, cả bộ đề chẳng thấy sai bao nhiêu.

Quả nhiên là bà xã của mình.

Thang máy bỗng nhiên dừng lại giữa chừng, thang máy dành riêng cho Quý Thị đã lâu không có người sử dụng, xảy ra chút trục trặc. Quản gia bấm bộ đàm, nói vài câu với người bên phía bệnh viện, bên kia lập tức kêu người đến kiểm tra.

Quý Úc Trình trái lại cũng không vội, giơ tay lên, thỉnh thoảng lại xoa nhẹ gáy Ninh Tuy, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Ninh Tuy: “Bà xã, từ lúc gặp đến giờ toàn là anh hỏi em, sao em không hỏi sức khỏe anh đã ổn định chưa?”

Không lẽ xấu hổ à?

Ninh Tuy: “... Anh cảm thấy trong người thế nào?”

Lượng điện đầy đủ, Quý Úc Trình bây giờ ngoại trừ hơi suy yếu một chút, thì chẳng khác gì so với người bình thường.

Nhưng tất nhiên anh không thể nói như vậy, nói rồi thì sao cậu vợ nhỏ thương anh được.

Anh nắm tay Ninh Tuy, thở dài nói: “Đi đường cũng cần người dìu cơ mà, em đoán xem?”

Ninh Tuy: “...”

“Sao em không nói gì?”

Quý Úc Trình nói tiếp: “Từ lúc gặp nhau em chỉ nói đúng ba câu, cộng thêm một chữ “Hả”.”

Ninh Tuy: “...” Cậu không biết phải trả lời câu này như thế nào.

Nỗi sợ mà Quý Úc Trình mang đến cho cậu là quá lớn, đến bây giờ cậu còn chưa kịp hoàn hồn lại.

Quản gia và trợ lý Chu đứng đằng trước thang máy, cũng nghe thấy tiếng nói chuyện ở đằng sau, trong lòng cũng bứt rứt không yên, vô cùng tò mò, nhưng vẫn trung thành mà kiềm chế không quay đầu lại nhìn.

Đằng sau chỉ có hai người, rõ ràng không gian rất rộng rãi, nhưng Quý Úc Trình lại đẩy Ninh Tuy vào trong góc, chỉ ước gì có thể dựa sát vào Ninh Tuy, rất có tính xâm lược.

Bản thân Ninh Tuy đã cao một mét tám mươi mốt, so với người bình thường thì đã xem là khá cao rồi, bình thường cậu chẳng bao giờ cảm nhận được cảm giác áp lực đến từ người khác, nhưng cậu cả Quý ở bên cạnh cao tận một mét chín, lúc khẽ cụp mắt nhìn cậu, con ngươi đen kịt khiến người khác không thể đoán ra tâm trạng của anh, khiến người khác cảm thấy như đang đi trong rừng, bị một con sư tử vành tai đo đỏ nhích lại gần đánh hơi.

Ninh Tuy tự hỏi ở trong đầu: “Lúc trước tính cách của Quý Úc Trình cũng như vậy à? Thống, chẳng phải tư liệu cậu tra ra được nói anh ấy lạnh lùng kiêu căng, xa lánh mọi người hay sao?”

001 cũng rất bất ngờ: “Có phải nằm hai năm nên đầu óc anh ta bị trục trặc gì không? Anh ta chụp CT não rồi đúng chứ? Không chắc nữa, Tuy, cậu quan sát thử xem.”

Không chờ được câu trả lời của Ninh Tuy, cậu cả Quý có chút không vui, hình ảnh cậu vợ nhỏ tung tăng chạy về phía mình như trong tưởng tượng cũng không hề diễn ra.

Không biết tại sao, anh cảm thấy sau khi mình tỉnh lại rồi, cậu vợ nhỏ không còn thích đùa giỡn với anh như lúc trước nữa, không còn thỉnh thoảng lại sờ tay hoặc cổ của anh.

Gặp nhau đã hơn mười phút rồi mà vẫn chưa chủ động sờ anh.

Nhưng chuyện này cũng rất bình thường, lúc trước anh trong trạng thái người thực vật, muốn làm gì anh đều không có phản ứng, nên cậu vợ nhỏ mới to gan như vậy.

Bây giờ đối mặt với mình đã tỉnh lại, chắc chắn cậu vợ nhỏ sẽ có chút e dè.

Chẳng phải mấy hôm trước cậu vợ nhỏ còn thở dài, nói cái gì mà sợ rằng con búp bê mình thích nhất sẽ chạy mất sao?

Vào lúc này mình phải tiến công, cho em ấy một liều thuốc an thần, để em ấy biết mình mãi mãi thuộc về em ấy, em ấy không cần phải nảy ra những suy nghĩ điên cuồng kia.

Ninh Tuy cảm nhận được cậu cả Quý đang nhìn chằm chằm mình, bèn ngẩng mặt lên nhìn anh một cái: “...”

Không hiểu tại sao lại có linh cảm không lành...

Cậu còn chưa kịp nghĩ ra rốt cuộc chuyện này là thế nào thì cậu cả Quý đã đi vòng ra sau lưng ôm lấy cậu, dựa đầu vào hõm cổ của cậu.

Gương mặt xinh đẹp của Quý Úc Trình hơi đỏ lên... Gần gũi da thịt với cậu vợ nhỏ như thế này chắc cậu vợ nhỏ sẽ thích nhỉ, giống như lúc trước em ấy luôn làm vậy với mình.

Ninh Tuy: “...”

Ninh Tuy hãi hùng khϊếp vía.

Quản gia và trợ lý Chu ở đằng trước cũng thấy hãi hùng khϊếp vía y chang.

Quý Úc Trình cứ thế mà nghiêng người tới từ đằng sau, Ninh Tuy không thể không giơ hai tay đỡ lấy cánh tay anh.

Lại tiếp tục vùi đầu vào hõm cổ thân thuộc giống như suốt ba tháng vừa qua, cậu cả Quý hài lòng cọ cọ.

“...”

Ninh Tuy không biết phải nhìn đi đâu, nóng mặt nhìn chằm chằm thang máy đang đi lên.

Ông cụ Quý ở bên kia làm kiểm tra xong, quay về phòng bệnh với thư ký, mới biết Quý Úc Trình đã đi xuống lầu.

“Mới vừa tỉnh lại đã chạy lung tung rồi?” Ông cụ nhíu mày: “Không muốn sống nữa à?”

Ông cụ lập tức nhớ ra một chuyện, hình như Ninh Tuy cũng đang trên đường chạy đến đây, nếu như đứa cháu tính tình u ám, không thèm nể mặt ai của nhà mình mà chạy xuống dưới, chẳng phải sẽ đυ.ng mặt Ninh Tuy sao?

Mình không có mặt ở đó, có khi nào Ninh Tuy sẽ bị nó ăn hϊếp không?

“Dù thế nào thì chuyện xung hỉ cũng là do tôi quyết định, bây giờ Úc Trình muốn ly hôn, muốn trách người nào thì cũng nên nhắm vào mình tôi thôi...” Ông cụ nói với thư ký.

Thư ký im lặng suy nghĩ một lúc, nói: “Nếu như cậu cả kiên quyết muốn ly hôn, e rằng ông cũng không thể cản cậu ấy được.”

Tất nhiên ông cụ Quý cũng biết chuyện này, thằng cháu nhà mình tính tình cố chấp, đã đưa ra quyết định rồi thì không ai thay đổi được. Nếu là những chuyện khác, có lẽ nó sẽ nể tình mình là ông nội của nó mà nhường nhịn mình, nhưng vừa tỉnh dậy lại phát hiện ra vô duyên vô cớ có thêm một người vợ, chắc chắn nó sẽ rất giận.

Ông cụ không nhịn được thở dài.

“Chỉ tội cho Ninh Tuy thôi...”

Đứa nhỏ này thích Úc Trình như vậy, không ngại vất vả mà chăm sóc Úc Trình suốt ba tháng trời, nếu như Úc Trình vừa tỉnh lại đã mặt nặng mày nhẹ với thằng bé, chắc chắn thằng bé sẽ rất buồn.

Nghĩ như vậy, ông cụ Quý không nhịn được cất bước đi tới thang máy, không thể để cho Ninh Tuy bị mất mặt trước mọi người được.

Mới vừa đi tới, thang máy đúng lúc đi lên, “ting” một tiếng, thang máy mở ra trước mặt ông cụ.

Ông cụ hoàn toàn không ngờ rằng, trong thang máy, đứa cháu lúc nào cũng như núi băng ở trước mặt mọi người của mình đang mặc quần áo bệnh nhân kẻ sọc trắng xanh, mái tóc hơi rối, xách cặp sách của Ninh Tuy giống như trùm trường sống lại, gương mặt điển trai hơi đỏ lên, một tay ôm Ninh Tuy, ép Ninh Tuy vào sát trong góc thang máy.

Ông cụ: “...”

Ngoại trừ Quý Úc Trình, tất cả mọi người trong thang máy đều nhìn ông cụ với vẻ mặt kỳ dị, giống như bị bắt nạt một trận vậy, không dám nhúc nhích.

“Ông nội.” Quý Úc Trình lên tiếng chào hỏi ông cụ, tay vẫn khoác lên vai Ninh Tuy chứ không buông ra.

“...” Bỗng chốc ông cụ Quý không biết mình phải bày ra vẻ mặt gì: “Mới vừa tỉnh lại đã chạy linh tinh khắp nơi, còn không mau về giường nằm.”

Bọn họ cùng đi về phòng bệnh.

Ngoại trừ cậu cả Quý đi ở hàng đầu, tất cả mọi người đều tôi nhìn anh, anh nhìn tôi với nét mặt rất kỳ dị.

Sau khi vào phòng bệnh, Quý Úc Trình ngồi khoanh chân trên giường, vẫn còn nắm tay Ninh Tuy.

Khiến Ninh Tuy không thể không ngồi xuống mép giường với anh.

Nhìn thấy ở đầu giường có giỏ trái cây, anh hỏi Ninh Tuy: “Trên đường đến đây chắc khát lắm phải không, em muốn ăn gì?”

Ninh Tuy nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng không có biểu cảm gì của Quý Úc Trình, ở trong lòng nhanh chóng suy đoán tâm tư của cậu cả Quý.

... Với cơ thể ngọc ngà dễ vỡ của Quý Úc Trình, hiển nhiên không có khả năng hỏi mình muốn ăn cái gì, sau đó lấy cho mình... Chẳng lẽ muốn kêu mình gọt trái cây cho anh ăn?

Dù không nói thẳng muốn ly hôn với mình, nhưng đối mặt với cuộc hôn nhân bị ép buộc, cậu cả Quý không thể nào không tức giận... Đây là phương pháp hành hạ mới à?

Vậy tất nhiên phải chọn một loại trái cây đơn giản, nếu gọt táo mà bị đứt vỏ, nói không chừng còn bị Quý Úc Trình hờ hững bắt gọt lại.

Cậu trầm giọng nói: “Quýt.”

Cậu vừa nói xong, Quý Úc Trình đã cầm quýt lên, nhanh chóng lột hai quả, một quả đưa cho ông cụ Quý, một quả khác đút tới bên môi cậu: “Há miệng nào.”

“...”

Ninh Tuy sợ hãi liếc nhìn ngón tay thon dài trắng nõn đang cầm quả quýt của Quý Úc Trình, rồi lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp của anh.

Cậu nghi ngờ không biết có phải mình đang nằm mơ không.

Thật ra mình vẫn còn đang ở cổng trường, còn chưa đến bệnh viện đúng không, nếu không tại sao cậu cả Quý lại làm cái chuyện lột vỏ quýt này cho mình chứ?

Chần chừ một lát, Ninh Tuy hé miệng.

Múi quýt chua ngọt lập tức được đút vào miệng.

Quý Úc Trình nhìn gò má phồng lên của Ninh Tuy, cực kỳ hài lòng, chống tay lên má, ngón tay thon dài gõ nhịp lên cằm mình, hỏi: “Ngọt không?”

Ninh Tuy vô thức gật đầu.

Thấy Ninh Tuy thích, tâm trạng của Quý Úc Trình cũng rất sung sướиɠ, anh ngồi thẳng dậy, cúi đầu nghiêm túc lựa hết quýt trong giỏ ra, chất đống ở bên cạnh mình, giống như muốn lột hết cho Ninh Tuy ăn vậy.

Ninh Tuy không nhịn được giữ tay anh lại, nói: “Đủ rồi đủ rồi, ăn nhiều quá sẽ nóng trong người đấy.”

Lúc này Quý Úc Trình mới thôi.

Mọi người trong phòng bệnh nhìn thấy cảnh này, cứ như bị sét đánh.

Dì Châu và quản gia không nhịn được liếc nhìn ông cụ, bọn họ cũng xem như là nhân viên làm việc ở nhà họ Quý mười mấy năm rồi, cũng đã nhìn thấy dáng vẻ của Quý Úc Trình trước khi gặp tai nạn, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Quý Úc Trình đối xử với người khác như thế... Quả thực có thể nói là chu đáo vô cùng.

Đừng nói bọn họ, đến cả ông cụ Quý cũng vô cùng sợ hãi.

Hay là đứa cháu tính cách u ám khó đoán nhà mình đang tìm cách bắt nạt Ninh Tuy?

Nhân lúc bây giờ chỗ này không có người ngoài, ông cụ Quý dứt khoát mở lời, nói: “Úc Trình, chắc quản gia cũng đã nói với cháu rồi đúng không. Cháu hôn mê hai năm không tỉnh, ông kêu thầy pháp tính bát tự cho cháu, mới tìm được Ninh Tuy về xung hỉ. Cháu kháng cự cũng là chuyện rất bình thường, nhưng cháu vừa mới tỉnh lại, đừng có vừa tỉnh lại đã lập tức ly hôn, nếu không người ngoài sẽ cười chê Ninh Tuy. Mấy tháng này nó chăm sóc cháu, không có công lao thì cũng có khổ lao... Cứ dưỡng sức trước đi đã, sau đó chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.”

Ông cụ vừa nói xong, Quý Úc Trình đã nói tiếp: “Cháu không định ly hôn.”

Trên đầu tất cả mọi người trong phòng bệnh lập tức xuất hiện một dấu chấm hỏi.

Thấy tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn mình, Quý Úc Trình quyết định dứt khoát nhân cơ hội này cho cậu vợ nhỏ một sự đảm bảo, mắc công cậu cứ sợ mình vứt bỏ em ấy, muốn đυ.ng mình thành người thực vật trở lại.

Quý Úc Trình lại tiếp tục thốt ra những lời làm người ta sốc óc: “Cháu thích Ninh Tuy, cho nên không định ly hôn.”

Ông cụ Quý không nhịn được bèn hỏi: “Cháu vừa mới tỉnh lại, sao lại thích thằng bé được?”

Tuy rằng ba tháng này ông cụ rất có hảo cảm với Ninh Tuy, lúc trước ở bệnh viện còn gửi gắm Quý Úc Trình cho Ninh Tuy, nhưng phản ứng của Quý Úc Trình đối với chuyện này thật sự khác xa tưởng tượng của ông cụ.

Nếu không phải một tiếng trước Quý Úc Trình vừa tỉnh lại, nói chuyện với ông cụ về những chuyện xảy ra trong vòng hai năm nay, lạnh lùng chín chắn, rõ ràng tính cách vẫn giống như hai năm trước, thì ông cụ cũng phải nghi ngờ không biết có phải do Quý Úc Trình nằm lâu quá nên đầu óc xảy ra vấn đề ở đâu đó hay không.

Quý Úc Trình: “Không được sao ạ?”

Ông cụ nói: “Không phải là không được, nhưng mà...”

Hiển nhiên không thể nói lúc mình còn là người thực vật vẫn luôn có ý thức, nếu không cậu vợ nhỏ sẽ xấu hổ đến độ muốn đổi hành tinh khác để sống.

Quý Úc Trình nói: “Em ấy rất phù hợp với yêu cầu của cháu về một nửa còn lại.”

Với sự hiểu biết của ông cụ về cháu trai của mình, ngày xưa Quý Úc Trình hoàn toàn không nghĩ đến chuyện một nửa còn lại.

Ông cụ Quý nói một cách kỳ lạ: “... Cháu có yêu cầu gì với một nửa còn lại?”

Quý Úc Trình suy tư một lúc, len lén liếc nhìn Ninh Tuy, nói: “Tóc đen, mũi hơi vểnh, dễ thương, bờ môi căng mọng, gương mặt nhỏ nhắn.”

Mọi người nhìn sang Ninh Tuy... cái này chẳng phải đang nói về Ninh Tuy hay sao?!

Mặt Ninh Tuy lập tức đỏ bừng lên: “...”

Thấy cậu vợ nhỏ đứng bên cạnh bị mọi người nhìn chằm chằm đến luống cuống tay chân, Quý Úc Trình chuyển chủ đề: “Được rồi, vừa tỉnh lại đã làm ông giật mình, cháu xin lỗi.”

Nói xong thì lại nhắc vài câu đến chuyện của công ty.

Tin tức Quý Úc Trình tỉnh lại vừa truyền ra ngoài, cổ phiếu của Quý Thị cũng xảy ra biến động lớn, lúc này, toàn bộ cổ đông trong công ty đều đến công ty muốn biết đang xảy ra chuyện gì, ông cụ vừa kêu thư ký đến công ty giải quyết trước.

Ninh Tuy lẳng lặng nghe Quý Úc Trình và ông cụ nói chuyện, không nhịn được ngước mắt lên liếc trộm Quý Úc Trình, giờ cậu đã có một chút nhận thức sơ bộ về tính cách của anh chồng người thực vật vừa mới tỉnh lại.

Người đàn ông lạnh lùng chín chắn, đối mặt với bất cứ người nào đều có một chút xa cách, giống như toát lên thần thái đẩy mọi người ra xa hơn một mét, mặc dù đối mặt với ông nội thân thiết nhất, nhưng nghe giọng điệu của anh cũng chỉ có sự tôn kính, chứ không hề có cảm giác dựa dẫm gì cả.

Đáng lý ra, nằm hai năm vừa tỉnh dậy thì sẽ làm nũng với người thân, tỏ vẻ mình nằm lâu khó chịu, cuối cùng cũng tỉnh lại rồi… Nhưng anh lại hoàn toàn không có ý định tỏ vẻ yếu đuối ở trước mặt ông cụ.

Ông cụ nói chuyện công ty với anh, nhưng nghe trong từng câu chữ, lại thấy người vừa tỉnh lại như Quý Úc Trình mới là người cầm quyền, còn ông cụ chỉ trưng cầu ý kiến của anh thôi.

Nói chuyện với ông cụ vẫn bình thường lắm cơ mà! Sao đối mặt với mình lại bất thường như vậy chứ!

Ninh Tuy đang nghĩ như vậy thì viện trưởng đã mở cửa đi vào, nói: “Đã có kết quả báo cáo của anh Quý rồi.”

Ông cụ chấm dứt cuộc trò chuyện với Quý Úc Trình, định đến phòng làm việc của viện trưởng xem kết quả kiểm tra của Quý Úc Trình.

Suy nghĩ một chút, ông nói với Ninh Tuy: “Ninh Tuy, đi với ông đi.”

Ông cụ không quá yên tâm về đứa cháu của mình, Úc Trình không phải loại người sẽ dễ dàng trúng tiếng sét ái tình với người khác, sự việc bất thường thì ắt có điều mờ ám.

Sợ Ninh Tuy một mình ở lại trong phòng bệnh bị ăn hϊếp, ông cụ định mấy hôm nay sẽ dẫn Ninh Tuy theo bên mình.

Ninh Tuy gật đầu, cất bước đi theo.

Quý Úc Trình có chút không vui, kéo tay cậu lại, nhíu mày nói: “Kêu Ninh Tuy đi làm gì ạ?”

Anh và cậu vợ nhỏ mới gặp nhau chưa được hai mươi phút, anh thực sự cảm thấy như ông cụ muốn cấp bách chia rẽ bọn họ vậy.

Ông cụ Quý nói: “Ninh Tuy là một thành viên trong gia đình chúng ta, tất nhiên thằng bé phải có mặt.”

Ninh Tuy ở bên cạnh cũng gật đầu phụ họa: “Đúng đúng.”

Thế là Quý Úc Trình bèn thả tay Ninh Tuy ra, nhìn chằm chằm bọn họ đi ra ngoài, còn dặn dò Ninh Tuy: “Xem xong nhớ về sớm đấy nhé.”

Ninh Tuy và ông cụ vừa vào phòng làm việc của viện trưởng đã nhìn thấy vẻ mặt của viện trưởng trở nên nghiêm túc, ông cụ không khỏi căng thẳng trong lòng, hỏi: “Kết quả kiểm tra thế nào rồi?”

Viện trưởng lấy ảnh chụp CT của Quý Úc Trình ra, dùng que ăng ten chỉ vào một chỗ ở trong đó, nhíu mày thật chặt nói: “Chỗ này có một cái bóng rất đậm, không biết là chuyện gì, mấy hôm nữa phải tiến hành kiểm tra thêm một bước... Nhưng có cái bóng nghiêm trọng như vậy ở trong đầu, e rằng sẽ gây ra ảnh hưởng đối với anh Quý.”

Ông cụ Quý suýt nữa đã đứng không vững, môi cũng bắt đầu run lên.

Ban đầu còn tưởng Quý Úc Trình đã bình phục, không ngờ vẫn xuất hiện di chứng.

001 bất thình lình nói: “Không đúng, đây là năng lượng thể của hệ thống bọn tôi mà, đây chẳng phải chân của tiểu hệ thống hôm đó mình bắt được hay sao, sao lại ở trong đầu của Quý Úc Trình.”

Ninh Tuy: ?