Chương 24: Hà Lương Tài

Thôi Trường Gia không hé răng nhìn hướng nhân viên cửa hàng rời đi, lén lút đi theo, “Đi theo.”

Nhân viên cửa hàng đi hỏi xong trở về không tìm thấy chị em Thôi Trường Gia và Thôi Thừa Trạch, anh ta hỏi người bên cạnh, “Hai người vừa tới kia đi đâu rồi?”

“Không biết, không thấy, đi lầu một tìm chưa?”

Nhân viên cửa hàng vội vã đi xuống lầu một mà không biết rằng Thôi Trường Gia và Thôi Thừa Trạch đã vào văn phòng vừa rồi nhân viên cửa hàng đến.

Văn phòng đầy khói thuốc, một đám người đang ngậm thuốc lá rầm rầm chơi mạt chược, lúc cửa mở, có người nói, “Hà tổng, hôm nay vận may của ngài tốt nha, buổi tối mấy anh em đi chăm sóc sức khỏe, ngài mời nha!”

“Chỉ biết móc tiền của ông đây, tiền của ông đây dễ kiếm lắm ư?” Người nói chuyện chính là Hà Lương Tài.

“Dù sao ngài ngồi cũng kiếm được tiền, chúng tôi quỳ mới kiếm được tiền, kiếm tiền nào dễ dàng bằng ngài được.”

“Cái rắm, thời điểm ông đây phải quỳ mấy người nhìn thấy chắc?”

Thời điểm ông ta phải quỳ gối, Hà Lương Tài quỳ trước ai?

“Hà tổng!” Giọng nói trong trẻo của Thôi Trường Gia cắt ngang cuộc trêu đùa của mọi người.

“Ai vậy?” Có người hỏi.

Hà Lương Tài quay đầu, vừa nhìn thấy người đến là ai, khuôn mặt lập tức xị xuống, nói: “Sao hai người tìm được nơi này?”

Thôi Trường Gia mỉm cười, nhìn ông ta nói: “Hà tổng, tôi là Trường Gia, có chút việc tìm ngài, chúng ta nói chuyện ở đây hay là đến văn phòng của ngài nói chuyện?”

Thôi Trường Gia đã cho Hà Lương Tài đủ thể diện, cô muốn nhìn xem Hà Lương Tài có muốn mặt mũi hay không!

Hà Lương Tài vẫy tay với người bên cạnh, “Chơi mạt chược cho tôi một vòng.”

Nói xong ông ta đứng lên.

Thôi Thừa Trạch nắm chặt tay, nhìn chằm chằm Hà Lương Tài, Thôi Trường Gia đẩy cậu một cái, ý bảo cậu đi.

Vừa ra khỏi phòng mạt chược, khuôn mặt Hà Lương Tài nhanh chóng đen lại, răn dạy Thôi Trường Gia cùng Thôi Thừa Trạch, “Hai người không hiểu chuyện quá đấy, sao có thể tìm tới nơi này?”

Có một số người chính là như vậy, khi đạt được chút quyền lực đã tỏ ra kiêu ngạo.

Hà Lương Tài không tính là cao, Thôi Trường Gia phải hơi khom lưng, cười bồi thường nói, “Hà tổng, bây giờ trong nhà chúng tôi thật sự rất khó khăn, ngài xem khoản nợ này…”

Hà Lương Tài liếc cô một cái, vào phòng làm việc bên cạnh, đi vào ông ta lập tức đóng cửa, “Xem ra nhà các người không ai dùng được nữa, nên mới để hai người đến đòi nợ!”

Nghe giọng nói châm chọc của Hà Lương Tài, Thôi Thừa Trạch xiết chặt nắm đấm, không khỏi nghiến răng.

Thôi Trường Gia tội nghiệp nói, “Đúng vậy, cho nên Hà tổng thương hại chúng tôi, trả tiền hàng cho chúng tôi đi.”

Hà Lương Tài nhìn dáng vẻ uất ức của Thôi Trường Gia, chậm rãi nói, “Còn thiếu tám nghìn đồng tiền hàng mà thôi, nó đáng giá để hai người đi một chuyến à?”

Thôi Trường Gia cười nói, “Hà tổng bận nhiều việc có thể đã quên, số tiền ngài nợ chúng tôi tổng lại là mười sáu triệu tám nghìn, ngài xem tôi và A Trạch đến đây cũng không dễ dàng gì, ngài bảo tài vụ thanh toán tiền đi, chuyển khoản hay chi phiếu đều được.”