Chương 27: Tăng 30%

Thôi Trường Gia cứng rắn không nhượng bộ trước mặt Hà Lương Tài, “Bây giờ là xã hội pháp trị, dù hai chúng tôi chết mười năm, đến cuối cùng cũng có thể bắt được hung thủ gϊếŧ người!”

Hà Lương Tài cao lớn, dáng người có chút khỏe mạnh, nhưng khí thế của Thôi Trường Gia còn lớn hơn so với ông ta!

Hà Lương Tài liếc mắt nhìn Thôi Trường Gia, ông ta thật sự nhìn lầm người rồi, người không dùng được nhất nhà họ Thôi, lại dám ở chỗ này thách thức ông ta!

“Được, coi như Thôi Trường Gia cô có dũng khí, tôi nói lại cho cô lần nữa, không có tiền, bằng không cô chỉ có thể cầm đồ gia dụng gán sổ!”

Thôi Trường Gia thò tay từ trong túi lấy bật lửa ra, bốp một tiếng đập vào trên bàn Hà Lương Tài, “Hà tổng, nhà chúng tôi đã đến nước này rồi, chúng tôi bất chấp tất cả, thứ này, trong túi có rất nhiều. Dù sao chân trần không sợ đi giày, ngài nói xem?”

Hà Lương Tài nhìn chằm chằm bật lửa trên bàn, cơ bắp trên mặt bắt đầu co giật, ông ta cắn răng nói, “Tôi không thể đưa hết tiền hàng cho cô.”

“Nếu Hà tổng kiên trì vậy chúng tôi chỉ có thể lùi một bước, đồ gia dụng Thôi thị chúng tôi tự mình mang đi, ngài mua với giá nào, chúng tôi sẽ tính theo giá đó…”

“Vậy không được,” Hà Lương Tài lúc tức cắt ngang lời Thôi Trường Gia, “Tôi chưa từng nghe nói nhà ai gán sổ lại dùng giá nhập để bù, chúng ta dùng giá bán gán sổ, còn lại thiếu bao nhiêu, tôi trả bấy nhiêu!”

Thôi Trường Gia gần như không do dự, đáp: “Không công bằng, giá bán bao nhiêu đều là do các ngài bên này định, đồ gia dụng dựa theo giá nhập tăng 20%, phần còn lại ngài trả tiền mặt cho chúng tôi.”

Thôi Trường Gia không muốn cho tiền vào công ty, dù sao lấy tiền từ trong công ty ra ngoài còn phiền phức hơn.

“Cô nói tăng 20% thì 20%? Tăng 30%, nếu không miễn bàn!”

Tăng 30%?

Hà Lương Tài làm sao có thể nói ra được? Ông ta cũng không làm cái gì mà lấy 30% lợi nhuận, trên đời nào có chuyện tốt bực này!

Trong ánh mắt Thôi Trường Gia mang theo oán hận cùng không cam lòng, nhìn thấy ánh mắt này của cô, Hà Lương Tài nở nụ cười, “Được rồi, đừng căng thẳng nữa, vừa rồi coi như tôi nói đùa.”

“Hai người trở về đi, lát nữa tôi đi gặp Thôi tổng, đến lúc đó mang tiền theo. Cô cháu gái, buôn bán không làm như cô đâu, đừng làm chết việc buôn bán, sau này nếu nhà họ Thôi xây dựng lại nhà máy, tôi là người đầu tiên ủng hộ mọi người.”

Thôi Trường Gia chỉ cảm thấy hết sức buồn cười, loại lời này Hà Lương Tài cũng có thể nói ra khỏi miệng ư?

Nhà họ Thôi gặp phải khó khăn lớn như vậy, nợ nần không trả, về sau xây nhà máy còn muốn nhập hàng từ nhà máy của bọn họ, làm sao mà mua? Hay lại nợ?

Không đúng, Hà Lương Tài như vậy còn được coi là người sao?