Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Gánh Khoản Nợ Triệu Đô La, Tôi Mở Nhà Máy Ở Niên Đại

Chương 32: Suýt thì bị trộm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lộ trình từ Châu Thành đến huyện Kiều Đầu mất hơn hai tiếng, xe tải lớn lại chạy chậm, gần ba tiếng sau hai chiếc xe mới đến, mà lúc này sắc trời đã tối, đồ nội thất đã được chuyển ra ngoài đặt ở bên ngoài cửa hàng gia dụng từ lâu.

Một chiếc xe vận tải dài mười ba mét dừng lại ven đường.

Thôi Trường Gia nhìn thấy xe vận tải vội vàng nghênh đón, người đầu tiên nhảy từ trên xe xuống là một người mập, anh ấy cũng không phải mập lùn mà là loại vừa cao vừa béo, cân nặng ước chừng cũng phải hơn một trăm kg, da dẻ đen thui, người rất thô ráp, anh ấy cũng không sợ lạnh, Thôi Trường Gia đã mặc áo khoác lông nhung, mà bên ngoài anh ấy chỉ mặc một bộ quần áo làm việc màu xanh đậm.

“Cô chủ Thôi?” Tài xế mập mạp hướng Thôi Trường Gia đi tới hỏi.

“Vâng, tôi đây, anh là…”

“Tôi tên là Đào Lỗi, cô gọi tôi là Tên Mập cũng được, chất đồ lên xe chứ?”

Thôi Trường Gia nhìn hai chiếc xe, nói: “Chỉ có hai chiếc xe thôi ư?”

“Em gái, có xe của đội vận chuyển nào rảnh rỗi đâu, phải kiếm xe mới được đấy! Giờ này có hai chiếc xe đến đã không tệ rồi, những xe khác đang trên đường, yên tâm.”

Thôi Trường Gia cũng không có biện pháp, chỉ có thể cho người chuyển hàng trước.

Cũng may trên hai chiếc xe này đều được thảm lông lót, không đến mức đυ.ng chạm gì cả.

Tên Mập nói rất giữ lời, còn chưa chất hàng lên hai chiếc xe xong lại có hai chiếc xe mới đến, một chiếc dài chín mét sáu, một chiếc bốn mét hai.

Tên Mập không làm việc, nhìn người xếp xe tới tới lui hỏi Thôi Trường Gia, “Tôi thấy đồ nội thất này đều là của Thôi thị, mua ở đây à?”

“Anh biết đồ nội thất của Thôi thị ư?” Thôi Trường Gia hỏi.

“Nhìn cô nói kìa, người Châu Thành ai mà không biết đồ nội thất của Thôi thị. Haizz, đáng tiếc, cửa hàng đồ nội thất vừa mới xây xong lại bị cháy không còn gì.”

Thôi Trường Gia nghe mà khó chịu.

“Ê, làm gì đấy!” Bỗng nhiên Tên Mập hét lên, dọa Thôi Trường Gia nhảy dựng, quay đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông tầm thường bị Tên Mập bắt được cổ tay.

Người đàn ông vẫn cố cãi lại, nói: “Tôi làm gì? Tôi có làm gì đây, tôi cũng không làm cái gì mà. Buông tôi ra, buông ra!”

“Hừ, trò này tôi thấy nhiều rồi, em gái, xem túi của em đi.”

Thôi Trường Gia cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện đáy túi không biết từ lúc nào đã bị rạch ra một lỗ hổng, ví tiền đã từ trong lỗ hổng kia lộ ra một góc.

Thôi Thừa Trạch nghe thấy động tĩnh chạy tới nhìn, mồ hôi lạnh toát ra.

“Em gái gọi điện thoại báo cảnh sát đi.” Tên Mập kêu lên.

Người đàn ông gian xảo không chịu, cố cãi: “Việc gì mà phải báo cảnh sát, cũng không phải tôi làm.”

“Không phải anh thì là ai, chính là anh , tôi nhìn thấy rõ rồi.” Tên Mập lên tiếng.
« Chương TrướcChương Tiếp »