Chương 36: Có mệt không?

Cả ngày hôm nay Thôi Tu Viễn gần như đều ở trong phòng sửa sang lại đồ đạc ngày hôm qua bọn họ dọn về, còn gọi rất nhiều điện thoại, không có thời gian nghỉ ngơi.

Cảm xúc Thôi Tu Viễn đã bình tĩnh hơn rất nhiều, “Yên tâm, anh không sao.”

Thôi Trường Nhạc nghịch ngợm làm động tác ‘yeah’ cho anh, rồi xoay người chạy vào phòng bếp, cô bé cũng nghe nói chị gái và anh hai cô bé hôm nay mang về không ít tiền, trách không được ngày hôm qua chị gái nói… Nhớ tới lời Thôi Trường Gia hai ngày nay nói, chuyện đã làm, Thôi Trường Nhạc giật mình, sau đó lại lắc đầu, chị gái cô bé trở nên lợi hại là chuyện tốt.

Lúc đám Thôi Trường Gia đến Châu Thành đã hơn mười giờ tối, xe dừng ở ven đường gần nhà kho, tối nay không thể dỡ hàng được, đồ nội thất cũng chỉ có thể đặt ở trên xe.

Thôi Thừa Trạch rất lo lắng, ghé vào tai Thôi Trường Gia thấp giọng nói, “Chị, tối nay em không về, em sẽ ở trên xe cả đêm, ngày mai chị tới sớm một chút.”

Thôi Trường Gia rất vui mừng, không ngờ thằng em ngốc nghếch của cô lại biết nghĩ hơn, có điều lại nghĩ sai chỗ. Cô vỗ vỗ bả vai cậu, nhếch khóe miệng về phía cậu, ý bảo cậu đừng lo lắng, Thôi Thừa Trạch cũng chỉ là một tên ngốc, trên thực tế còn không bằng lao động bình thường thường xuyên làm việc nặng, nếu người khác thật sự muốn làm chút gì đó, con gà nhỏ yếu đuối này chẳng là gì trong mắt họ.

Thôi Trường Gia nói với Đào Lỗi, “Anh Lỗi, tối nay làm phiền các anh rồi, chúng em đi về trước, ngày mai sẽ tới từ sớm.”

Đào Lỗi vẫy vẫy tay, “Yên tâm trở về đi, nơi này không dễ đón xe, hai đứa phải đi đến đường lớn mới bắt được xe.”

“Cảm ơn anh Lỗi.”

Đào Lỗi thật sự rất tốt, còn không quên nhắc nhở Thôi Trường Gia, “Buổi sáng ngày mai nhớ mang mấy nhân viên bốc xếp đến.”

“Dạ, cám ơn anh đã nhắc nhở.”

Thôi Trường Gia kéo tay Thôi Thừa Trạch rời đi, Thôi Thừa Trạch vẫn rất lo lắng, “Chị, có ổn không? Sẽ không mất chứ?”

Số đồ gia dụng này vốn là đồ người ta trả nợ, nếu như bị mất, chẳng phải bọn họ thảm hại hơn sao?

Con đường nhỏ tối đen, chỉ giao lộ mới có một ngọn đèn đường, Thôi Trường Gia ngẩng đầu lên đi từng bước một về phía ánh sáng, đáp: “Trong kinh doanh vận tải kiêng kị nhất chính là mất hàng, yên tâm, đồ sẽ không mất.”

“Nhưng…”

“Anh Đào là lính xuất ngũ, phẩm hạnh không xấu được, em yên tâm đi, có mệt không?”

Làm sao mà không mệt được chứ?

Thôi Thừa Trạch lén lút nắm chặt bàn tay bị trầy xước, liếʍ khóe miệng khô khốc, giọng nói hăng hái lên, “Không mệt!”

Ban đêm yên tĩnh có gió lạnh thổi qua, Thôi Trường Gia rụt tay vào trong áo khoác nhung ấm áp hơn rất nhiều, mọi thứ sẽ tốt lên, nhất định sẽ tốt lên!

Cuộc sống về đêm vào những năm đầu thế kỷ này chưa thực sự phong phú, đặc biệt là ở các tiểu khu cũ, sau mười giờ đêm, toàn bộ tiểu khu đều yên tĩnh, chỉ có một hai ngọn đèn đường ở góc đường phát ra ánh đèn màu vàng yếu ớt.