Chương 37: Trận mưa mùa thu

Sau một trận mưa thu, nhiệt độ ban đêm lại giảm xuống vài độ, tay cầm trên tay nắm cửa cũng lạnh lẽo, vừa mở cửa ra, ánh đèn màu vàng ấm áp tràn ra, ấm áp đập vào mặt, cũng hòa tan cái lạnh từ bên ngoài mang đến.

Trên bàn ăn, đặt một cái nồi gốm sứ, trên nắp nồi bốc lên hơi nóng, có mùi thơm của canh gà bay ra từ bên trong… Ký ức của Thôi Trường Gia bỗng nhiên sống lại, giống như cuộc sống vẫn giống như trước đây, vô lo vô nghĩ, không cần phải nghĩ ngợi gì.

“Chị, anh hai, hai người đã trở lại!” Thôi Trường Nhạc đeo tạp dề trên người, tay cầm thìa, thân mình nghiêng ngả, từ phòng bếp thò đầu ra, giọng nói vui sướиɠ truyền tới, “Canh gà hầm xong rồi, thơm quá, vừa vặn có thể uống.”

Thôi Trường Gia kinh ngạc: “Nhạc Nhạc, sao em lại ở nhà?”

“Em xin phép thầy không đi tự học buổi tối.” Biểu cảm trên mặt Thôi Trường Nhạc rạng rỡ hơn rất nhiều, cô bé cũng biết chuyện chị đi đòi nợ hôm nay, “Hai người mau ngồi đi, em đi múc cơm.”

Thật tốt quá, cuối cùng cũng không cần lo lắng tiền thuốc men cho cha rồi.

Lúc này, Thôi Tu Viễn cũng chống gậy khập khiễng từ trong phòng ra đón tiếp.

“Anh trai," Thôi Trường Gia nhìn về phía Thôi Tu Viễn, chào hỏi anh, “Mẹ đâu rồi ạ?”

Thôi Tu Viễn vừa mới thay thuốc, trên người mang theo một mùi thuốc nồng nặc, “Đi bệnh viện rồi, bác sĩ gọi điện thoại nói, hình như cha chúng ta có ý thức thì phải.”

“Tuyệt vời!” Thôi Thừa Trạch vui vẻ nói, “Ah, hôm nay đúng là một ngày tốt!”

Tâm trạng vui vẻ của Thôi Thừa Trạch khiến Thôi Tu Viễn cũng cười theo, em trai em gái có thể đòi lại tiền nợ, đây là chuyện anh nghĩ cũng không dám nghĩ. Em trai em gái đã cố gắng như thế, người làm anh cả như anh cũng không thể chán chường như vậy đúng không!

Thôi Trường Gia đi vệ sinh rửa mặt một chút rồi đi ra, Thôi Tu Viễn đã ngồi ở bên cạnh bàn chờ cô, Thôi Thừa Trạch ngồi ở bên cạnh anh trai, đang vui vẻ nói với anh chuyện hôm nay, “Anh, giờ em mới biết tài năng của chị đó, đúng là thâm tàng bất lộ mà! Hà Lương Tài lợi hại như thế mà chị lại không sợ hãi, cứng rắn đòi lại tiền hàng từ tay ông ta…”

Thôi Trường Gia vừa nói vừa ngồi xuống, khẽ cười đáp, “Được rồi, nếu chị em thật sự lợi hại, thì Hà Lương Tài sẽ không lấy đồ gia dụng gán nợ, còn bị nợ nhiều tiền như vậy.”

“Haizz, chị, vậy chị cũng rất lợi hại nha, nhiều đồ gia dụng thế mà vẫn lấy trở về được!”

“Tất cả đều nhờ danh nghĩa cha chúng ta,” Thôi Trường Gia nhếch khóe miệng, nhìn tay Thôi Thừa Trạch nói, “Tay em lúc khuân vác đồ đạc bị trầy rồi, buổi tối lúc ngủ nhớ khử trùng, dùng i - ốt bôi vào.”