Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Giả A Bị Ảnh Vệ Đánh Dấu

Chương 06: Một lần cuối cùng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mục Vân Quy cõng Úc Diễn về tẩm cung, rồi cẩn thận đặt lên giường.

Thanh niên hơi mơ màng, vừa chạm vào giường đã duỗi người thoải mái rêи ɾỉ.

Từ khi đi sứ đến nay đã qua hai tháng.

Là sứ đoàn của một quốc gia, điều kiện sẽ không tệ đến mức phải ăn gió nằm sương, nhưng những ngày bôn ba trên đường, không thể nào tốt bằng trong cung được.

Giường không đủ mềm, cơm cũng khó ăn.

Úc Diễn trở mình, vùi mặt vào gối đầu mềm mại, hít một hơi thật sâu.

… Ở nhà vẫn thoải mái hơn.

“Chủ nhân, dậy đi.” Mục Vân Quy dịu dàng bảo, “Đi tắm trước đã, sau đó uống một chén canh giải rượu rồi ngủ tiếp, nếu không ngày mai sẽ đau đầu đấy.”

“Không cần…” Úc Diễn nhỏ giọng nói, “Buồn ngủ quá.”

Giọng nói kia lõm ba lõm bõm, mềm muốn chết, nghe như đang làm nũng.

Mục Vân Quy bất lực.

Sau khi say, tính khí của nhiều người sẽ trở nên vô cùng khác thường, Úc Diễn cũng thế. Từ khi Mục Vân Quy ở bên cạnh y, hắn chưa bao giờ thấy dáng vẻ say rượu của đối phương, không ngờ lại… Dễ thương như vậy.

Tiêu rồi, sao chủ nhân làm gì hắn cũng thấy đáng yêu thế này.

Mục Vân Quy suy nghĩ một lát, rồi xoay người dặn dò cung nữ: “Đi lấy chút nước ấm tới, ta sẽ hầu hạ điện hạ tắm rửa. Còn nữa, dặn Ngự thiện phòng nấu một chén canh giải rượu, cho thêm nhiều mật ong nhé.”

“Vâng.”

Mục Vân Quy là ảnh vệ của Úc Diễn, nội thị trong cung y đều biết hắn, tất nhiên cũng nghe lời hắn.

Vài cung nữ tuân lệnh rời đi, Mục Vân Quy cúi người, giúp Úc Diễn cởi giày vớ và áo ngoài.

Y không ồn ào cũng không quậy phá, chỉ nhắm mắt ngoan ngoãn để hắn hầu hạ.

Ngay lúc Mục Vân Quy cởi đai lưng cho Úc Diễn, y bỗng chậm rãi nói, mắt vẫn nhắm: “Vân Quy…”

“Ngươi đẹp thật đấy.”

“Thích ngươi nhất.”

Tay Mục Vân Quy run lên, vô tình xé rách một đường chỗ lưng quần của Úc Diễn.

“…”

Chết rồi, hình như đây là bộ đồ chủ nhân thích nhất.

Úc Diễn đang say rượu nên tất nhiên là không biết đã xảy ra chuyện gì. Y dựa vào đầu giường, đôi mắt vô cùng sáng dưới ánh đèn mờ ảo trong điện, nhưng đã hơi mất tập trung.

Y nghiêng đầu, cười nói: “Thật tốt khi có ngươi bên cạnh.”

Mục Vân Quy: “…”

Hắn hít sâu một hơi, gắng gượng trả lời: “Có thể ở bên cạnh chủ nhân là may mắn của thuộc hạ.”

Tất nhiên Mục Vân Quy sẽ không để lời nói của Úc Diễn trong lòng.

Sau khi say rượu lý trí sẽ bay biến, y chẳng hề biết mình đang nói gì.

Hơn nữa, “thích” trong miệng người này chắc chắn không có ý gì khác.

Ít nhất…… Nó khác với “thích” của hắn.

Mục Vân Quy rất thích Úc Diễn.

Hắn thích y từ lâu rồi.

Sao lại không thích được cơ chứ. Thiếu niên này đã xuất hiện vào thời khắc đen tối nhất trong cuộc đời hắn, như một tia sáng chiếu vào cuộc sống u ám và vô vọng của hắn.

Chính y đã kéo hắn ra khỏi vực sâu, giúp hắn nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa.

Mục Vân Quy vẫn nhớ rõ chín năm về trước, chính Úc Diễn đã mang hắn về từ trường đấu thú.

Khi đó Mục Vân Quy không tin ai cả, càng không tin hoàng tử của Yến quốc. Nhưng vào hôm vết thương của hắn khỏi hẳn, thiếu niên trẻ tuổi và cao quý đứng trước giường, nghiêm túc hứa hẹn với hắn.

… Y sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa, chắc chắn y sẽ trở thành chủ nhân của Đại Yến, để thay đổi đất nước thối nát không có phép tắc này.

Mấy lời đó quá kiêu ngạo, nếu đổi thành người khác, Mục Vân Quy sẽ không coi là thật.

Sao một người có đủ sức thay đổi một quốc gia cơ chứ.

Nhưng vẻ mặt của Úc Diễn vô cùng chân thành.

Thiếu niên vẫn còn rất trẻ, nhưng lại lộ vẻ cực kỳ ngông cuồng và tự tin khi nói ra điều đó, y hăng hái chói mắt đến mức khiến người ta không thể rời mắt nỗi.

Cũng từ lúc ấy, Mục Vân Quy quyết định từ bỏ cơ hội được tự do để ở lại bên cạnh Úc Diễn.

Nơi hoàng thất đấu tranh vô cùng nguy hiểm, sao hắn có thể yên tâm nhìn y xông pha một mình được.

Hơn nữa… Nếu thật sự tồn tại người có thể thay đổi được gì đó, Mục Vân Quy tin người ấy sẽ là Úc Diễn.

Ban đầu, chỉ cần ở bên cạnh và chăm sóc y thật tốt, hắn đã thỏa mãn rồi.

Nhưng con người là sinh vật không bao giờ biết đủ.

Muốn ở bên cạnh Úc Diễn, muốn y dựa dẫm mình nhiều hơn, muốn… Trong mắt y chỉ có mình hắn.

Mục Vân Quy cụp mắt, đáy mắt lóe lên vẻ u ám.



Nội thị trong cung nhanh chóng chuyển bồn tắm đến, lại bưng canh giải rượu tới, đặt ở một bên.

Mục Vân Quy cho nội thị lui xuống, cởϊ qυầи áo trên người Úc Diễn ra hết, rồi thả vào bồn tắm với độ ấm thích hợp.

Ngâm trong nước giúp đầu óc của Úc Diễn tỉnh táo hơn rất nhiều.

Y nằm sấp lên mép bồn, nghiêng đầu nhìn Mục Vân Quy đang giúp mình lau người.

“Sao ngươi không nhìn ta?” Úc Diễn tò mò hỏi, “Do ta xấu quá sao?”

Mục Vân Quy thở gấp, suýt nữa đã đập nát bồn tắm.

Đây không phải lần đầu hắn hầu hạ y tắm rửa.

Hoàng thất Đại Yến rắc rối hơn nhiều so với tưởng tượng, Úc Diễn không dám tin ai hết, kể cả nội thị trong cung của mình.

Từ lâu y đã không cho phép bất kỳ nội thị nào đến gần mình.

Ngoại trừ Mục Vân Quy.

Lúc trước, bọn họ vẫn là chủ tớ, nên dù có làm gì hắn cũng không suy nghĩ nhiều.

Nhưng bây giờ thì khác.

Giữa bọn họ đã…

Hai tai Mục Vân Quy hơi đỏ lên, hắn vội dời mắt đi, gượng gạo nói: “Không có, chủ nhân rất đẹp.”

“Nhưng ngươi không chịu nhìn ta.” Dường như Úc Diễn rất để ý vấn đề này, y đứng dậy từ trong bồn tắm, để lộ nửa người phía trên bị hơi nước hun đỏ, trần trụi và ướt đẫm, “Ngươi nhìn ta đi.”

“…”

Mục Vân Quy nhắm mắt lại, gian nan nói: “Chủ nhân đừng quậy nữa.”

Tiếng nước rào rào vang lên, Úc Diễn lại ngồi xuống bồn tắm, hừ lạnh một tiếng: “Đúng là ngươi không có hứng thú với ta.”

Mục Vân Quy: “…”

Hắn không trả lời, y cũng ngừng hỏi.

Sau khi tắm xong, Mục Vân Quy bế người ra khỏi bồn tắm, đặt Úc Diễn trở lại giường rồi mặc áo trong cho y. Tiếp đó nắm cổ chân mảnh khảnh lên, cẩn thận lau khô giúp y.

Mục Vân Quy im lặng suốt cả quá trình, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng nói: “Chủ nhân nói sai rồi.”

Úc Diễn hoang mang chớp mắt.

Là một ảnh vệ, hiếm khi Mục Vân Quy nói Úc Diễn sai.

Hắn hít sâu một hơi, nói tiếp: “Không phải không có hứng thú, cũng không phải không muốn nhìn.”

Mục vân Quy thở gấp, nhịp tim cũng nhanh hơn một chút.

Sao không muốn được chứ, chẳng qua là sợ bản thân lún quá sâu mà thôi.

Với thân phận này, có thể ở lại bên cạnh y đã là may mắn lắm rồi, có tư cách gì mơ đến những thứ kia.

Nhưng… Cuối cùng vẫn không cam lòng.

Hắn vô thức siết chặt cổ chân Úc Diễn, y nhíu mày: “Đau…”

Mục Vân Quy giật mình, bấy giờ mới nhận ra mình đã làm gì, vội vàng buông Úc Diễn ra.

“Xin chủ nhân thứ tội.”

Làn da của Úc Diễn trắng nõn mềm mại, lỡ tay chạm vào sẽ để lại vết đỏ. Y cúi đầu nhìn cổ chân bị Mục Vân Quy siết đến đỏ, lẩm bẩm nói: “Đỏ cả rồi…”

“Chủ nhân…”

Úc Diễn gác chân lên đùi hắn, ra lệnh: “Xoa giúp ta đi.”

Mục Vân Quy: “…”

Sao y uống rượu vào thì thích giày vò người khác thế này.

“Nhanh lên.”

Thấy Mục Vân Quy không trả lời, Úc Diễn dùng đầu ngón chân chọt nhẹ lên đùi hắn một cái.

Nhưng do uống say nên bị hụt, suýt nữa là chọt thẳng vào nơi khó nói, Mục Vân Quy vội vàng nắm lấy mắt cá chân của đối phương.

“Thuộc hạ tuân lệnh, ngài đừng…”

Úc Diễn mỉm cười hài lòng: “Bây giờ mới chịu ngoan.”

Mục Vân Quy nắm lấy cổ chân y, xoa nhẹ lên chỗ bị siết đỏ.

Úc Diễn không hề thấp, nhưng lại lùn hơn Mục Vân Quy rất nhiều. Chân y hơi lạnh, cổ chân mảnh khảnh, một bàn tay của hắn cũng đủ ôm trọn lấy.

Được hắn xoa đến thoải mái, Úc Diễn ngã xuống giường, vô thức rêи ɾỉ.

Nhịp thở của Mục Vân Quy hơi bất ổn, chỉ cảm thấy mỗi một tiếng rêи ɾỉ của đối phương đều đập vào dây thần kinh nhạy cảm nhất của hắn, lý trí lung lay sắp đổ.

Rõ ràng là một người mềm mại đáng yêu như vậy, sao lúc trước hắn lại nghĩ y là càn quân chứ.

Lòng bàn tay Mục Vân Quy xoa nhẹ mu bàn chân đối phương, miên man nghĩ.

Không… Không đúng.

Trong mắt người ngoài, chủ nhân vẫn là Nhị hoàng tử tài giỏi hơn người, đã nói là làm của Đại Yến.

Chỉ khi đứng trước mặt hắn mới khác.

Chỉ mình hắn thấy được một Úc Diễn như thế.

Suy nghĩ này khiến lòng Mục Vân Quy vô cùng thỏa mãn, những nỗi niềm thầm kín không người nào biết cứ lớn dần lên giữa đại điện tối tăm trống trải

Hắn ngẩng đầu, vừa lúc thấy được ánh mắt Úc Diễn đang nhìn mình.

Không biết hương trà trong lành tràn ra khắp nơi từ khi nào.

“Thơm quá…”

Trên người Úc Diễn vẫn còn lưu lại ký hiệu tạm thời của Mục Vân Quy, nên thường khó chịu với mùi tin hương của đối phương. Nhưng sau khi say rượu, y đã không còn tỉnh táo, chỉ vô thức đuổi theo mùi hương này.

“Vân Quy…” Úc Diễn vùi đầu vào lòng hắn, hít một hơi thật sâu, “Trên người ngươi thơm quá.”

Cơ thể trong lòng hắn dần mềm nhũn, nhiệt độ ngày càng cao.

Tin hương của khôn quân dễ dàng bị dẫn ra, hòa lẫn với mùi xà phòng thoang thoảng trên người y, nhịp thở của cả hai trở nên nặng nề hơn.

“Không… Không được!” Mục Vân Quy bỗng tỉnh táo lại, đẩy người ra rồi đứng dậy.

Chủ nhân tin tưởng hắn như thế, vậy mà giờ hắn lại tính làm gì chứ.

Giậu đổ bìm leo?

Mục Vân Quy nhắm mắt lại, cố gắng khống chế tin hương đang cuồn cuộn tỏa ra.

“Chủ nhân nghỉ ngơi sớm chút đi, thuộc hạ…”

Hắn còn chưa nói xong thì bỗng dưng bị ôm lấy từ phía sau.

Mùi hương nồng nặc của hoa lê nhanh chóng bao lấy cơ thể Mục Vân Quy.

Cả người hắn cứng đờ, tin hương ngọt ngào của khôn quân vẫn vây chặt lấy hắn, tỏ ý rõ ràng, không hề cho hắn cơ hội chạy trốn.

“Ta biết…” Úc Diễn quỳ trên giường, hai tay ôm chặt eo Mục Vân Quy, “Ta biết ngươi không có hứng thú với ta.”

“Coi như là giúp ta được không, thật sự rất khó chịu.”

“… Lần cuối cùng thôi được không, một lần cuối cùng thôi.”

Chỉ cần trở về Giang Đô là y có thế đi tìm đại phu khám bệnh, cũng biết được cách khống chế tin hương.

Đêm nay là lần cuối cùng.

Những lời này giống như đập một nhát búa vào tim Mục Vân Quy, khiến tim hắn đau nhói từng cơn.

Úc Diễn không hề nhận ra suy nghĩ của hắn, thừa dịp Mục Vân Quy đang ngẩn người mà dùng sức kéo hắn lại.

Hai người đồng thời ngã xuống chiếc giường mềm mại.

Úc Diễn trở mình, cưỡi lên người Mục Vân Quy, khóe miệng lộ ra nụ cười thắng lợi: “Bây giờ ngươi sẽ không chạy thoát được nữa.”

Mục Vân Quy: “…”

Úc Diễn dùng sức cởϊ qυầи áo hắn, nhưng khóa lưng bằng kim loại của đối phương vô cùng phức tạp, ngón tay Úc Diễn tê rần, không thể cởi được.

Ngay sau đó, vị trí của hai người bỗng nhiên đảo ngược.

Tin hương của càn quân dần nồng nặc hơn.

Cuối cùng Nhị hoàng tử nhờ say rượu mà trêu chọc người khác cả một đêm của Đại Yến cũng phải trả giá đắt.



Cải có lời muốn nói: Nhân danh ánh sáng của Đảng, đoạn H này đã bay màu.

Yu có lời muốn nói: Mình quen rồi, thật đấy mình quen với ăn chay rồi… Quen rồi… Quen lắm rồi ( T . T )
« Chương TrướcChương Tiếp »