Chương 5

"Đại ca, em đột nhiên nhớ tới em còn chưa làm xong bài tập, em về làm bài tập trước đây."

"Em cũng nhớ tới đề thi toán còn chưa làm xong, em cũng về."

Hai tên thiếu niên cà chua xào trứng nhanh chân bỏ chạy, chạy thật nhanh, còn lại một tên cùng mặc đồng phục màu xanh trắng giống với thiếu niên kia, cả người cứng ngắc nhìn cậu.

Chu Nghĩa Giác khó chịu vuốt tóc trên đầu, mao ngốc trên đỉnh đầu từ một cọng biến thành hai cọng.

Mắt cậu như đôi mắt cá chết không kiên nhẫn, nắm cổ áo Tôn Chính Cường, mãnh liệt kéo người tới trước mặt, hung dữ dùng góc độ nhìn xuống trừng mắt Tôn Chính Cường.

"Tôn tử, mày chỉ có chút bản lĩnh này thôi à? Lần sau tìm đồng bọn đi gây sự thì tìm người đáng tin cậy một chút, gợi lên du͙© vọиɠ đánh nhau của tao, còn không đánh nhau với tao, tao sẽ rất tức giận, mày có biết chọc tao tức giận có hậu quả là gì không?"

"Em, em sai rồi, anh Chu tha mạng." Tôn Chính Cường khóc không ra nước mắt, nhớ tới học kỳ trước, lúc huấn luyện robot, nỗi sợ bị Chu Nghĩa Giác an bài.

Hắn sao lại vì yêu mù quáng, dám tới trêu chọc Chu đại gia?

"Tôn tử, xem mày thảm hại chưa này..." Chu Nghĩa Giác buông lỏng tay, kéo kéo dây vai, "Tạm thời tha cho mày khỏi chết, tao khát, mua cho tao một chai nước, lạnh nhé."

"Em, em đi ngay đây. "Tôn Chính Cường được tha, nhanh chân chạy tới siêu thị tiện lợi, sợ chạy chậm một bước, sẽ bị Chu Nghĩa Giác đuổi theo đánh thành đầu heo.

Tôn Chính Cường cầm một chai nước ngọt lạnh như băng, từ siêu thị tiện lợi đi ra, mới vừa đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên bị một người ôm cổ, kéo vào rừng cây nhỏ.

"Ai? Chào Lục, Lục ca." Tôn Chính Cường đang muốn mắng người, nháy mắt nhìn thấy Lục Trì Châu đứng trước mặt hắn, lập tức lộ ra biểu tình nịnh bợ chân chó, vẻ mặt lấy lòng nhìn Lục Trì Châu. Hắn cười hắc hắc hai tiếng, *chân chó mười phần đưa soda trong tay đến trước mặt Lục Trì Châu, "Lục ca, thời tiết nóng, anh uống ngụm nước đi."

"Tôn Chính Cường, biết may làm sai cái gì không?" Lục Trì Châu vỗ mặt Tôn Chính Cường hai cái, ngay chỗ Chu Nghĩa Giác đánh, Chu Nghĩa Giác không kiềm chế lực, khóe miệng hắn đang đau, bỗng nhiên lại bị Lục Trì Châu đánh hai cái như vậy, đau đến mức hắn không có tiền đồ gào khóc thành tiếng.

"Lục, Lục ca xin chỉ giáo, em, em không biết." Tôn Chính Cường rụt cổ, gò má sưng lên một nửa, nhỏ yếu lại đáng thương trốn về phía sau, nhưng phía sau hắn còn có hai người, Hầu Tử và Ngô Kỳ, anh em từ nhỏ đến lớn của Lục Trì Châu.

"Hả?" Ánh mắt Lục Trì Châu nguy hiểm híp lại.

Tôn Chính Cường sợ đến run chân, "Lục, Lục ca, em sai rồi, anh đại nhân địa lượng gợi ý cho e một chút."

"Không biết cũng không sao, làm sai, dù sao cũng nên chịu chút đau khổ." Lục Trì Châu nói xong, nháy mắt với Hầu Tử và Ngô Kỳ, hai người phối hợp ăn ý, một người bịt miệng Tôn Chính Cường, một người nắm tay đấm vào bụng Tôn Chính Cường mấy quyền.

"Hu hu..." Nước mắt Tôn Chính Cường rơi lã chã, nước ngọt trong tay rơi xuống đất, lăn tới bên chân Lục Trì Châu, Lục Trì Châu nhặt nước ngọt lên, lau sạch bùn đất bên ngoài, nhét nước ngọt lại vào tay Tôn Chính Cường.

Động tác đánh người của Ngô Kỳ và Hầu Tử cũng dừng lại.

Tôn Chính Cường nhìn Lục Trì Châu đột nhiên tới gần, sợ tới mức cả người run rẩy, hai chân đạp đất, không ngừng lui về phía sau.

"Cầm lấy."

Lục Trì Châu bình thường tuy rằng thích cười, thoạt nhìn vẻ ngoài rất ôn hòa vô hại, nhưng kỳ thật đánh người, so với ai cũng ác hơn, người khác đều nói năm nhất học viện Lai Khải Mạn đáng sợ nhất chính là Chu Nghĩa Giác, nhưng trong mắt Tôn Chính Cường, đáng sợ nhất chính là Lục Trì Châu mới đúng.

Chu Nghĩa Giác cho dù xù lông, cũng chỉ là một con chó cỡ lớn, hiểu được bí quyết là có thể thuần phục, nhưng Lục Trì Châu, là một con rắn độc biết cắn người.