Chương 7

"Mày cảm thấy Lục ca sẽ nghe chúng ta khuyên sao?" Hầu Tử trợn trắng mắt.

"Sẽ không." Dũng khí của Ngô Kỳ lập tức xẹp xuống.

"Ngược lại tao có một cách." Hầu Tử tặc cười.

"Cách gì?"

"Hữu nghị, tao quen biết một bằng hữu, người này sẽ tổ chức một buổi họp mặt vào thứ bảy tại quán bar Tước Sắc, hỏi tao có đi hay không, chúng ta có thể lừa Lục ca đi, nơi đây khẳng định có rất nhiều Omega xinh đẹp, chờ Lục ca hít tín tức tố Omega, nhất định sẽ quên Lệ Tử Nghiên."

"Một lời đã định, cậu đi lừa Lục ca, tôi phụ trách giả ngu." Ngô Kỳ vỗ tay, đồng ý chủ ý của Hầu Tử.

Hầu Tử: "......"

Thứ bảy, buổi trưa.

Viên Hạo Quân lại ở trong phòng Chu Nghĩa Giác chơi game, chiếm lấy bàn ghế trò chơi của Chu Nghĩa Giác, máy tính cấu hình cao, ép Chu Nghĩa Giác chỉ có thể ngồi ở trên cửa sổ, ủy khuất cong chân dài.

"Tiểu Chu Chu, đêm nay đi theo tôi đến một chỗ được không?"

"Nơi nào?" Chu Nghĩa Giác cầm trong tay một quyển sách liên quan đến robot, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.

"Quán bar Tước Sắc." Viên Hạo Quân bẻ khớp, trong lúc chờ tiến vào trò chơi, tháo tai nghe xuống nhìn về phía Chu Nghĩa Giác.

"Không đi." Chu Nghĩa Giác không chút suy nghĩ trực tiếp cự tuyệt.

"Đã đoán được cậu nhất định sẽ từ chối." Viên Hạo Quân dùng chân móc cặp sách đặt bên cạnh bàn máy tính, cầm lên, mở cặp sách ra, lấy ra một quyển dày như gạch <>, sách rất cũ, trang sách đã ố vàng, góc cạnh rất nhiều chỗ bị cuộn lên.

Một quyển sách cũ không đáng chú ý như vậy, vẫn khiến mắt Chu Nghĩa Giác sáng lên, động tâm.

"Đưa sách cho anh, anh đi cùng cậu, nhưng chỉ lần này thôi, lần sau không được làm vậy nữa."

"Ừm hứm." Viên Hạo Quân hôn gió Chu Nghĩa Giác, lại lập tức đeo tai nghe tiếp tục chơi game.

Chu Nghĩa Giác thích robot, càng thích cảm giác điều khiển robot, cậu thích xem tất cả sách có liên quan đến robot, càng thích nghiên cứu robot, quyển "Sự ra đời của robot mạnh nhất và các người sử dụng" này chỉ in một quyển, toàn bộ vũ trụ chỉ có một quyển.

Tuy rằng không biết Viên Hạo Quân làm sao lấy được, nhưng không thể phủ nhận, cậu không có cách nào kháng cự mị lực của quyển sách này.

Một người chuyên chú chơi game, một người yên tĩnh ngồi trên cửa sổ đọc sách, hai người không ai quấy nhiễu ai, đợi đến buổi tối, sắp tới giờ hẹn, chỉ còn lại có một giờ.

Viên Hạo Quân tháo tai nghe xuống, buông bàn phím chuột xuống, ôm âu phục bảo quản gia đưa tới, đứng ở bên giường, xoạt một cái lột sạch mình.

Hắn vừa mặc quần áo vừa giục, "Tiểu Chu Chu, cậu mau thay quần áo đi, chúng ta sắp xuất phát rồi."

"Đợi lát nữa, tôi xem xong chương này liền thay."

Viên Hạo Quân nhanh chóng mặc quần dài vào, đi về phía Chu Nghĩa Giác, nhanh tay lẹ mắt cướp đi sách trong tay cậu, vội vàng hò hét: "Nhanh lắm, sắp muộn rồi, lần này nghe nói sẽ có mười mấy Omega, nhiều như vậy, có lẽ sẽ có người coi trọng tôi cũng không chừng, hắc hắc......"

Viên Hạo Quân vừa mơ mộng đẹp, vừa giục Chu Nghĩa Giác nhanh lên.

Chu Nghĩa Giác nhìn chằm chằm làn da ngăm đen của hắn, cơ ngực to cường tráng, cơ bắp hai cánh tay...... Nhìn hai giây, sau đó mặt không chút thay đổi, nội tâm hâm mộ vô cùng dời tầm mắt, thở một hơi, chọn một bộ âu phục màu trắng.

Màu trắng, tôn cậu lên giống như vương tử điện hạ bước ra từ truyện tranh.

Lập tức nhìn Viên Hạo Quân, trông giống một chú chó sau khi mặc bộ đồ hàng hiệu màu đen.

"Oa oa, Tiểu Chu Chu, cậu thật quá đáng, mặc đẹp như vậy, tất cả Omega đều là của cậu." Viên Hạo Quân hâm mộ ghen tị, chảy nước mắt chua xót.

Chu Nghĩa Giác ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, "Vậy tôi đi đổi bộ khác."

"Đừng đừng, như vậy là tốt rồi, chúng ta sẽ đến muộn, Omega cao cao tại thượng cũng không thích người sẽ đến muộn, nhất là Beta." Viên Hạo Quân đẩy Chu Nghĩa Giác ra cửa, ngồi lên xe của tài xế Viên gia, lái đến quán bar Tước Sắc.

Lục Trì Châu cùng hai người bạn nối khố vào quán bar Tước Sắc, dưới sự dẫn dắt của người bạn nối khố, đi vào ghế sô pha xa hoa nhất, hắn liếc mắt một cái thấy được bên trong ABO hỗn tạp, A là chính, O thứ hai, B rất ít.