Chương 12

Lâm Phái nhỏ thêm một giọt máu lên người con rối gỗ rồi ném nó vào chậu than. Trong phòng, Nạp Lan Thư Hữu đang bị trói chặt bắt đầu giãy giụa kịch liệt. Hai cái hạ nhân toàn lực ghìm lại mới không để cho hắn xông ngã ghế. Bởi vì miệng bị nhét miếng vải bố vào nên Nạp Lan Thư Hữu chỉ có thể phát ra thanh âm "ngô ngô". Mà Lâm Phái cùng Kiều Âm thì lại có thể nghe được tiếng kêu rên của A Khôi. Đôi mắt của Nạp Lan Thư Hữu đỏ sậm lên, vẫn muốn tiến gần về phía chậu than nhưng do bị kìm lại nên vô pháp nhúc nhích.

"Rất đau đi?" Lâm Phái nói thế.

A Khôi dùng ánh mắt thù hận nhìn Lâm Phái, tựa hồ muốn đem cô lột da rút gân.

"Vốn dĩ chính là lỗi sai của ngươi, vậy mà còn không biết xấu hổ trừng người ta. Nếu ngươi không làm hại người khác thì cũng sẽ không đến mức như này."

Kiều Âm nhỏ giọng quở trách.

— Thật đáng yêu.

Lâm Phái ở dưới đáy lòng khen nàng.

"Những người bị ngươi lột da lúc trước cũng rất đau. Ngươi bất quá là cái đồ vật đã thành tinh mà thôi, nếu một lòng hướng thiện chưa chắc là không có khả năng có được một kết cục tốt. Nếu muốn oán hận, vì sao không hận chủ nhân ngươi? Là hắn tạo ra ngươi, là máu của hắn khiến ngươi hoá thành người nhưng cũng là hắn làm ngươi vỡ vụn."

Ngữ khí Lâm Phái nhàn nhạt, nhưng người chung quanh nghe được lại cảm thấy kinh hồn táng đảm. Tuy rằng có dăm ba câu nhưng cũng đã chỉ rõ chân tướng.

"Thế nhân vô tình, nếu cam chịu làm một khối đầu gỗ thì tốt rồi."

Chậu than bỗng nổ ra đốm lửa, giãy giụa lần cuối cùng xong con rối gỗ kia vẫn là biến thành tro tàn. Mà Nạp Lan Thư Hữu cũng đình chỉ giãy giụa, hôn mê đi. Đồ vật bám trên người hắn đã không còn nữa.

"Thân thể của lệnh công tử suy yếu, cần phải dùng nhiều chút thuốc ích khí dưỡng huyết bồi bổ thân mình. Trước khi khoẻ hẳn thì đừng để hắn ra ngoài đi dạo lung tung, tránh cho lại trêu chọc trúng những thứ không sạch sẽ. Ý chí của hắn không kiên định nên rất dễ bị tà vật thừa cơ mà nhập."

"Được được được, đa tạ Lâm cô nương."

Nạp Lan phu nhân vội vàng gật đầu rồi đi qua sai hạ nhân mở trói cho Nạp Lan Thư Hữu, lấy miếng vải bố trong miệng hắn ra và đỡ hắn lên giường nghỉ ngơi. Sau lại phân phó cho hạ nhân sắc thuốc cùng hầm canh.

Nạp Lan Thành thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống đất.

"Lâm cô nương, còn có cái gì cần phải chú ý sao?"

"Nếu vẫn không yên tâm thì dẫn hắn đi chùa miếu thắp hương và cầu cái vật hộ thân đi."

"Được, đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Lâm cô nương có muốn ở lại trong phủ ta dùng bữa cơm hay không?"

"Cái này liền không cần."

"Vậy để ta tiễn đưa cô nương tới cửa."

Lâm Phái không có chối từ, Thiên Tả cùng Thiên Hữu đi theo phía sau.

"Phần ân tình này của Lâm cô nương, Nạp Lan gia ta ghi tạc ở trong lòng. Nếu có địa phương nào cần giúp đỡ, xin người không cần khách khí."

"Ta ngược lại hy vọng là không cần phải dùng tới, tất nhiên sẽ không làm cho Nạp Lan thúc thúc khó xử."

Nạp Lan Thành nghe vậy, trong lòng đối với Lâm Phái càng thêm thân cận vài phần.

Lâm Phái ngồi trên xe về nhà, khác với lúc đi, cô còn mang theo một con quỷ trở về.

Vừa nãy trước khi rời đi, cô tỏ ý mời nữ quỷ kia về cùng. Mà nàng tựa hồ cũng thực vui lòng đi theo cô.

"Oaaa, ta vẫn luôn bay chứ còn chưa được ngồi qua xe đâu."

"Tiểu đạo sĩ, nhà của ngươi có phải hay không rất có tiền nha?"

"Tiểu đạo sĩ, ngươi cùng ta nói một câu đi."

"Tiểu~đạo~sĩ~"

Kiều Âm ríu rít không ngừng, kiên trì quấy rầy người bạn mà mình mới nhận thức này.

Lâm Phái không lên tiếng, cũng không đáp lại.

"Tiểu đạo sĩ, ngươi lại không để ý đến ta thì ta liền cù lét đó nha."

Kiều Âm duỗi tay về hướng Lâm Phái muốn cào, sau đó hưng phấn kêu lên một tiếng.

"Lại có thể đυ.ng vào rồi nha!"

Thân thể Lâm Phái hoàn toàn cứng đờ.

......