Chương 15

— Cô có cười à?

Kỳ thật Lâm Phái chưa từng gặp qua bộ dáng tươi cười của bản thân, cô luôn cảm thấy chính mình luôn là người không thú vị, rầu rĩ, còn sẽ không biết đùa giỡn với người khác.

Nhưng cô thực sự cảm thấy những câu chuyện làm cho người khác cười ngửa tới ngửa lui đó một chút cũng không buồn cười, ngược lại là cực kỳ không thú vị.

"Đẹp sao?"

Lâm Phái hỏi lại, cô không biết bản thân mình mới vừa rồi là cười như thế nào. Hiện tại, dẫu cho có muốn làm lại biểu tình trước đó, cô cũng không biết phải noi theo từ đâu.

"Đặc biệt đẹp." Kiều Âm ra sức gật đầu.

"Có đẹp cỡ như vậy này!"

Kiều Âm vươn hai tay toàn lực mở rộng ra để đi hình dung vẻ đẹp của cô ấy.

Lâm Phái biết vẻ bề ngoài của mình rất đẹp, từ bé đến lớn đã có nhiều người khen qua. Tuy cô ấy cảm thấy bản thân mình lớn lên xác thực là xinh đẹp nhưng cũng chưa từng có để tâm đến việc này. Tướng mạo bất quá cũng chỉ là túi da bên ngoài, cô càng chú trọng những thứ khác. Nhưng hiện tại, nếu có thể dùng vẻ bề ngoài để hấp dẫn một người, Lâm Phái đột nhiên cảm thấy cũng khá tốt.

"Ngươi có thể thường xuyên xem ta." Lâm Phái nói.

"Sao cơ?"

Kiều Âm kinh ngạc ngẩng đầu, rồi lại bởi vì những lời này của Lâm Phái mà vui sướиɠ nhảy nhót.

"Chẳng lẽ ngươi không nguyện ý"

"Đương nhiên là nguyện ý."

Kiều Âm ra sức gật đầu thể hiện sự kiên định của mình.

"Chỉ là... Cảm thấy ngươi đối xử với ta quá tốt." Kiều Âm gãi đầu.

Lâm Phái cho nàng ăn, còn đối đãi với nàng ôn nhu như vậy làm cho nàng cảm thấy có chút choáng váng.

"Bởi vì ngươi đặc biệt."

"Ngươi cũng thế."

Tuy rằng Kiều Âm không biết trước kia mình là kiểu người như thế nào, nhưng nàng thấy bản thân bây giờ rất hay lảm nhảm, còn đặc biệt thích nói chuyện. Nếu không ai có thể nghe thấy, vậy nàng hẳn là sẽ điên lên vì tịch mịch mất.

Hiện tại cư nhiên có một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp nói nguyện ý giữ lại nàng, bồi nàng, cho nàng ăn ngon, nói chuyện với nàng, còn cho phép nàng thường xuyên ngắm cô ấy, Kiều Âm làm sao có thể không thích đâu. Nàng đều hận không thể ôm Lâm Phái mà khóc rống một trận và nói mình nguyện ý!

"Ngươi đối xử với ta thật là tốt quá!"

Kiều Âm tranh thủ hiện tại bản thân còn có thể chạm vào Lâm Phái nên nhào vào lòng ngực cô ấy, động tác mãnh liệt đến độ làm Lâm Phái phải lập tức ôm lấy eo nàng.

Lâm Phái nửa ôm Kiều Âm, song phát hiện eo của nàng còn là rất thon thả. Diện mạo cũng tốt, người trắng nõn tựa như một viên bánh trôi mềm mại.

Lâm Phái nghĩ thầm, tiểu cô nương này tương đối dễ dụ dỗ. Cô ước gì tiểu cô nương cứ ỷ lại mình như vậy. Cô rũ mắt, nhìn y phục màu lam trên người Kiều Âm, lại đảo mắt nhìn thoáng qua chung quanh.

Một màu xám xịt áp lực, khiến cho nhân tâm không sinh ra vui mừng nổi.

— Còn may là thứ đáng yêu nhất đang nằm ở trong lòng ngực mình rồi.

Sau khi Kiều Âm đâm đầu vào trong lòng ngực Lâm Phái thì liền cứng đờ bất động.

Động tác vừa rồi của nàng dường như có chút quá mãnh liệt, góc độ không có nhắm kĩ nên hiện tại mặt của nàng đang dán vào trên một mảnh mềm mại, thoải mái đến không chịu được.

Nhưng là... Nàng như thế này thì có tính là đang quấy rối Phái Phái không.

Lâm Phái phát hiện lỗ tai của Kiều Âm đột nhiên ửng đỏ, trông cực kỳ đáng yêu.

— Đây là làm sao vậy? Tại sao đột nhiên lại thẹn thùng rồi?

Kiều Âm lặng lẽ dùng cái mũi hít một hơi, mặt mày cũng bắt đầu nóng lên. Mùi hương thật dễ nghe, nàng hoàn toàn không muốn rời đi cái ôm ấm áp mềm mại này.

— Phái Phái thật sự là tốt quá, gặp được cô ấy thật là may mắn mà. Lớn lên xinh đẹp, lại còn lợi hại như vậy!

Lâm Phái còn chưa kịp đem người ôm lên một lúc thì đã phát hiện trong lòng ngực bấy giờ trống không.

Kiều Âm trôi nổi giữa không trung, không dám để cho Lâm Phái nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình.

......