Chương 16

Mưa xuân tới triền miên, cũng không biết khi nào mới có thể đình chỉ.

Cứ vừa ngừng không bao lâu thì trời lại tí tách tí tách đổ mưa.

Nước mưa dừng ở trên mái ngói, theo độ cong uốn lượn của mái hiên đi xuống phía dưới, rồi tựa như từng hạt trân châu đứt chuỗi, tích táp gõ vào trên mặt đất.

Không trung âm trầm đến độ chẳng nhìn ra màu gốc của bầu trời là gì. Rõ ràng vẫn còn đang là thời gian giữa trưa nhưng sắc trời bấy giờ thì đã tựa như chạng vạng.

Kiều Âm giống như còn rất thích cái thời tiết này, nàng sẽ không bị xối mưa trúng cho nên vẫn còn đang dùng đôi chân trần nhẹ nhàng đạp bước trên các phiến đá xanh.

"Mặc dù sẽ có cảm giác nhưng vẫn không bị dính mưa."

Kiều Âm rung đùi đắc ý. Nàng có thể cảm nhận được nước mưa rơi xuống, xuyên qua người mình tạo ra xúc cảm lạnh buốt. Nhưng là thân thể nàng cũng không bị hạt mưa làm cho không thoải mái.

"Giày của ngươi đâu?"

Lâm Phái nhìn đôi chân trắng nõn của Kiều Âm. Nếu muốn phối với chiếc váy xinh đẹp trên người nàng thì dưới chân hẳn là còn có một đôi giày Tây mới đúng.

"Không biết, có khả năng là thời điểm ta chết liền không có mang giày đi."

Kiều Âm lắc đầu, nàng cũng không biết.

"Ngươi vẫn luôn bảo trì bộ dáng này sao?"

"Đúng vậy."

"Lại đây."

Lâm Phái nâng cằm ra hiệu, Kiều Âm lập tức bay lại đây.

Lâm Phái cẩn thận đánh giá cả người Kiều Âm, cũng không có phát hiện miệng vết thương hay là dấu vết gì.

Theo lẽ thường, quỷ sẽ bảo trì bộ dáng sau khi chết, nếu không dùng thuật nguỵ trang gì thì miệng vết thương trí mạng khiến bọn họ tử vong sẽ xuất hiện.

Y phục của Kiều Âm lại rất sạch sẽ, không có một chút dấu vết nào.

"Vào trong phòng đi."

"Được được."

Kiều Âm không biết Lâm Phái muốn làm gì, nhưng vẫn đi theo cô ấy vào phòng.

Trong phòng không có đốt đèn nên thực tối.

Chỉ là đôi mắt của Lâm Phái đã sớm thích ứng với bóng tối cho nên có đèn hay không cũng chẳng khác biệt mấy.

"Cởi đi."

"A? Cái gì?"

Đôi mắt Kiều Âm trừng to, nàng theo bản năng che ngực lại.

— Cởi cái gì nha? Như vậy không tốt đi? Làm quỷ cũng biết xấu hổ mà...

"Ta muốn xem xét một chút coi trên người ngươi có vết thương hay không? Nếu bình thường ngươi đều giữ dáng vẻ này, vậy thì trên thân thể nhất định sẽ còn để lại chứng cứ vì sao ngươi tử vong."

"Thế được rồi."

Kiều Âm dẫu gật đầu nhưng còn có chút thẹn thùng, tuy vậy nàng vẫn đem y phục của mình rút đi.

Hoàn toàn không cần tự cởi ra, chỉ cần sử dụng tinh thần là có thể làm cho y phục biến mất, vô cùng tiện lợi.

Thân thể cân xứng trắng nõn kia mang theo nét đẹp đặc trưng của thiếu nữ.

"Quay qua đi."

Xương cánh bướm xinh đẹp của nàng tựa như giương cánh muốn bay. Tuy rằng gương mặt Kiều Âm có chút mũm mĩm của trẻ con nhưng thân thể lại là tỉ lệ hoàn mỹ của thiếu nữ, nhìn lên mười phần cảnh đẹp ý vui.

Chỉ là Lâm Phái vô cùng khó hiểu khi chẳng tìm thấy chút dấu vết nào.

"Cái gì đều không có sao?"

Kiều Âm biến y phục trở lại.

"Ừm."

"Vậy có khả năng là ta bị đầu độc chết thì sao? Thôi không cần nghĩ nữa, ta chết như thế nào không quan trọng, dù sao hiện tại ta cũng đã ở chỗ này rồi."

Kiều Âm suy đoán lung tung một hồi, cuối cùng dứt khoát lười suy đoán. Dù sao thì đều đã chết rồi, còn muốn quan tâm nguyên nhân làm gì đâu, mà lại nàng cũng không nhớ rõ được sự tình trước kia.

"Ừm."

Lâm Phái gật đầu, gọi Thiên Tả đang ở ngoài phòng vào tới.

"Chủ tử muốn vẽ tranh sao?"

"Ừm."

"Ta đây liền đi chuẩn bị."

Lâm Phái biết vẽ tranh, bất quá không phải là loại tranh dương gian tả thực.

Thiên Tả dọn sẵn giấy ở trên bàn sách và đặt bút ở nơi Lâm Phái có thể dễ chạm vào rồi đứng mài mực thay cô ấy.

Lâm Phái không vội cầm bút mà cô quan sát Kiều Âm hồi lâu, lại cúi đầu suy tư một lát rồi mới cầm lấy bút bắt đầu tinh tế miêu tả.

"Phái Phái thật lợi hại nha, ngươi cư nhiên còn sẽ vẽ tranh."

Kiều Âm tò mò ở bên cạnh cô nhìn, chính là nhìn một chút thì nàng liền biết được đang vẽ cái gì.

"Phái Phái, người này không phải là ta sao? Chẳng qua y phục mà ta mặc lại không phải cái này nha, kiểu tóc cũng không đúng nữa."

Kiều Âm hơi nghi hoặc, lẩm bẩm.

Người trong tranh đúng thật là nàng, gương mặt kia giống nàng y như đúc, chẳng qua tóc lại được vấn thành búi tóc, y phục trên người cũng đã bị thay đổi.