Chương 2

Lâm Phái xem kĩ càng nội dung trên lá thư tín kia, mặt không biểu tình gấp phong thư lại, ngón tay khẽ gõ mặt bàn.

— Đám người này đúng thật là xem cô như phong thuỷ tiên sinh rồi à? Việc này... nên giúp đỡ hay là không?

Hết thảy sự tình đều bắt nguồn từ hai năm trước.

Lâm Phái năm đó vừa tròn mười sáu tuổi, trên đầu còn có một ca ca và một tỷ tỷ cùng một mẹ đẻ ra. Việc làm ăn buôn bán của Lâm gia rất lớn, nhân khẩu lại không tính là thịnh vượng. Trạch viện liền bao gồm cả đại phòng cùng nhị phòng, chưa từng phân gia[2].

[2]: Vốn là thân thuộc sinh sống cùng nhau, đem của cải trong nhà chia ra, mỗi người thành một nhà riêng.

Lâm Phái chính là nữ nhi của chính thê bên đại phòng. Phụ thân cô cưới năm người thϊếp thất, không một người nào có thể sinh con đẻ cái.

Nhị thúc Lâm Tập Võ thì không phong lưu đa tình giống như phụ thân của Lâm Phái, trong nhà chỉ có chính thê cùng hai người thϊếp thất, riêng từng người đều sinh một đứa trẻ, tổng cộng lại cũng chỉ có ba đứa con.

Nếu sắp xếp dựa theo tuổi thì ở trong năm cái huynh đệ tỷ muội, cô ở hàng thứ tư. Mọi người đều gọi cô là tứ tiểu thư. Thoạt nhìn tựa hồ có vẻ nhiều người nhưng thật ra vì trạch viện quá lớn nên cũng không có cảm giác náo nhiệt gì.

Hai năm trước, lúc Lâm Phái mười sáu tuổi, đại ca của cô - Lâm Miểu thành thân, hắn cưới vị thiên kim của Kim gia. Vào ngày thành hôn, vốn đây là một ngày đại cát đại lợi nhưng Lâm Phái lại đột nhiên ngất xỉu, còn sốt cao lạ thường.

Đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Tuy rằng từ nhỏ thân thể của Lâm Phái đã không được tốt nhưng còn xem như khoẻ mạnh, chỉ là có chút suy nhược. Nhưng cô ấy không có khả năng đột nhiên sẽ té xỉu như vậy.

Lâm Phái lần đó hôn mê bất tỉnh năm ngày năm đêm liền, liên tục sốt cao không lùi. Mặc kệ là nhà nàng thỉnh đại phu Trung y hay là Tây y đều không có tác dụng gì.

Mọi người đều thầm nhủ trong lòng, chẳng lẽ là mệnh cách của tiểu thư Kim gia cùng tứ tiểu thư Lâm gia khắc nhau cho nên tứ tiểu thư Lâm gia mới gặp phải tai hoạ bất ngờ này?

Cũng có người nói Lâm Phái là bị tà ma nhập vào thân thể, nếu không sao lại có thể sốt cao năm ngày năm đêm mà không khỏi.

Vào ngày thứ sáu, Lâm Phái tỉnh lại, cơn sốt cũng lui đi, chẳng qua... cô liền mù.

Việc này làm cho rất nhiều dân chúng ở Đồng Thành cảm thấy tiếc hận. Tứ tiểu thư Lâm gia đẹp tựa như thần tiên, người đến cửa cầu hôn đã nhiều tới có thể phá vỡ ngạch cửa. Nhân vật như vậy cứ thế liền mù, đáng tiếc vô cùng.

Dù cho Lâm Phái mù, vẫn có rất nhiều người tỏ vẻ không ngại và nguyện ý cưới nhưng cô ấy không muốn, đều cự tuyệt tất cả.

Quãng thời gian kia, Lâm Phái là thật sự mù. Chỗ nhìn tới chỉ là bóng tối vô tận, một chút ánh sáng cũng không có, cái gì cũng đều nhìn không thấy. Nhưng làm cho Lâm Phái bực bội nhất không phải là việc cô mù mà là những thanh âm thầm thì to nhỏ bên tai ngày đêm không dứt.

Sự oán hận, không cam lòng, ghen ghét... những thanh âm đó quấn lấy cô không dứt, đôi khi tựa như đang lầm lầm lầu bầu một mình, có khi lại giống như đang nói cho cô nghe. Lâm Phái loáng thoáng nhận ra được thanh âm kia là của ai. Bất thình lình bị bệnh, đôi mắt nhìn không thấy, còn có những thanh âm u oán bên tai để lại thống khổ trong lòng Lâm Phái nhưng cô ấy không nói với bất luận kẻ nào.

Một tháng sau khi mù, ngày đó Lâm Phái mở mắt ra thì phát hiện chính mình có thể nhìn được. Chẳng qua, thiên địa đều mất đi sắc tố. Hết thảy trở nên xám xịt, đó là một loại sắc tố nhạt hơn so với bóng tối, nhưng vẫn là không hề có chút sinh cơ nào. Mà Lâm Phái rốt cuộc cũng thấy rõ người không ngừng nói chuyện, nguyền rủa bên tai cô. Theo lý mà nói, kia đã không phải người, mà là quỷ. Con quỷ kia sắc mặt xanh trắng, biểu tình dữ tợn, chết tương đối thảm.

"Nàng" đã từng là một thϊếp thất của Lâm Tập Văn, lớn lên có vài phần nhan sắc nhưng lại không có đầu óc mấy. "Nàng" cho rằng bản thân được sủng ái một chút là có thể diễu võ dương oai. Lúc vô tình nhìn trúng một món trang sức mà Lâm Phái cũng yêu thích, "nàng" đã không vui khi Lâm Tập Văn không chút do dự đưa nó cho Lâm Phái. "Nàng" bèn tìm Lâm Phái đòi hỏi nhưng Lâm Phái lười để ý đến, sau lại "nàng" vậy mà mưu toan phá huỷ dung nhan của Lâm Phái. Điều này khiến cho Lâm Tập Văn vô cùng tức giận, liền đuổi "nàng" ra khỏi Lâm gia. "Nàng" lại lén chạy về nhưng đã bị Lâm Tập Văn lặng im không một tiếng động xử lý.

"Nàng" tựa hồ đem hết thảy thù oán đều trút lên người Lâm Phái cho nên vẫn luôn bám tại bên người Lâm Phái, cái làm cho thân thể cô càng ngày càng suy yếu.

Lâm Phái không nói cho bất cứ ai việc cô có thể thấy quỷ, lại cũng chưa nói cho kẻ nào việc đôi mắt cô đã có thể nhìn thấy được. Ở trong mắt người khác, đôi mắt cô trước kia linh động bây giờ lại là một mảnh đen như mực, không có tiêu cự cũng không sáng ngời, vẫn như cũ tựa như bị mù.