Chương 22

"Ta hình như biết "nó" ở nơi nào." Kiều Âm nhìn thẳng về một phương hướng.

"Phái Phái, ta muốn đi nhìn xem được không?"

Kiều Âm là một con quỷ có lòng hiếu kỳ rất nặng, nàng thuộc kiểu thấy có cái gì náo nhiệt thì lập tức muốn góp mặt vào.

Lâm Phái trầm mặc một lúc, cô vốn định nói sẽ đi cùng nàng nhưng bản thân lại không phải là quỷ hồn nên không có biện pháp nào di chuyển nhanh như vậy, hay thậm chí là xuyên thấu qua vách tường. Chỉ là không thể ngăn cản Kiều Âm đi được, nếu không được phép đi, nàng ấy khẳng định sẽ bĩu môi không vui. Lâm Phái không muốn nhìn thấy bộ dáng không vui của Kiều Âm.

"Đi đi thôi, nhưng chỉ cần ở phía xa xa thăm dò rõ ràng mọi chuyện là được, đừng tiếp cận quá gần."

"Ngươi lo lắng ta sẽ xảy ra chuyện gì à? Không có gì! Thật ra ta rất lợi hại! Tuy rằng ta không rõ lắm chính mình lợi hại ra sao, nhưng ngay cả A Khôi cũng không thể tổn thương được ta."

Kiều Âm có chút đắc ý hất cằm, chống nạnh.

"Ngươi biết không, ta thường xuyên ở bên cạnh A Khôi lải nhải, "nó" đã sớm phiền chán ta nhưng lại không có biện pháp làm gì được, những cái khói đen kia đều không có tác dụng gì, sau lại "nó" liền hù dọa ta, quá xấu xa rồi."

Kiều Âm bất mãn "hừ" lạnh.

"Ta chẳng có sợ "nó" đâu."

"Ta không sợ quỷ, ta chính là quỷ." Kiều Âm lúng ta lúng túng nhấn mạnh lần nữa.

Lâm Phái còn nhớ rõ bộ dáng nhát gan của nàng, tiểu quỷ này vẫn luôn núp ở phía sau lưng cô.

"Bất quá hình như ta không có thủ đoạn gì."

Kiều Âm dang tay ra.

"Ta không có những cái khói đen kia nên chỉ có thể lầm bầm bên cạnh "nó"."

Nàng đường đường chính chính là một con quỷ, vậy mà còn kém chút phải đi niệm Kinh Kim Cang cho một con quỷ khác.

"Những cái khói đen đó cũng không phải là điều lành gì, ngươi không có thì càng tốt,"

"Ồ ồ ồ, vậy ta đi đây, chờ ta trở lại sẽ hội báo tình huống cho ngươi nha!"

"Ừ."

Kiều Âm cứ như vậy xuyên qua vách tường rồi vui vẻ rời đi, phòng tắm ngay lập tức an tĩnh lại.

Lâm Phái duy trì tư thế ngâm bồn như cũ. Vài phút sau, cô cau mày và đứng dậy.

Kiều Âm chỉ mới ở bên cô nửa ngày thôi nhưng bây giờ khi nàng ấy đi vắng, Lâm Phái lại cảm thấy cả người đều mất tự nhiên.

Bầu không khí yên tĩnh đến khó chịu. Lâm Phái đứng dậy, lau khô thân thể, mặc quần áo rồi bước ra ngoài. Tựa như thường lệ, cô nhắm mắt lại nằm ở trên giường. Từ trước đến nay, cô đều nghỉ ngơi rất sớm bởi vì cũng không có chuyện gì khác phải làm.

Lúc Kiều Âm trở về, Lâm Phái tức thì mở mắt. Cô cũng không rõ lắm bản thân vừa nãy rốt cuộc có ngủ hay không, có lẽ là đã ngủ, nhưng cảm giác đoạn thời gian kia quá ngắn.

"Phái Phái, ta đã trở về, ngươi đoán ta nhìn thấy cái gì?"

Kiều Âm bay tới trên giường nằm. Giường của Lâm Phái rất lớn, có hai ba người cùng nằm lên cũng chẳng có vấn đề gì.

"Ừm?"

"Nơi ta đến kêu là Đình Mẫu Đơn, nhìn rất lớn, bên trong còn có người đang ca hát. Không đúng! Là quỷ đang ca hát, giọng còn rất êm tai, thính giả ở dưới cũng vô cùng cao hứng." Ngữ khí Kiều Âm nhẹ nhàng kể chuyện.

Lâm Phái nghiêng thân mình, mặt đối mặt với Kiều Âm. Sắc mặt của quỷ thường thường là xanh trắng, nhìn kĩ sẽ thấy được cơ mặt chúng nó cứng đờ, mười phần đáng sợ. Nhưng Kiều Âm lại không giống như vậy; làn da của nàng trắng như sứ, là loại trắng trẻo khỏe mạnh thuộc về con người; môi cũng đỏ bừng chứ không thuộc loại đỏ trầm như máu. Nếu không phải là nàng lơ lửng ở bên cạnh như vậy, mà lại chỉ có một mình cô nhìn thấy, Lâm Phái sẽ rất khó tin tưởng đây là một con quỷ.

Kiều Âm kể đại khái những gì mình trông thấy. Dưới cái nhìn của mọi người, nữ nhân ở trên khán đài kia có lẽ là rất mỹ lệ đi, "nàng" trang điểm tinh xảo, ngũ quan mười phần xinh đẹp, thanh âm cũng êm tai. Nhưng Kiều Âm lại nhìn đến bộ dáng của "nàng" sau khi chết.

Dưới lòng bàn chân "nàng" tích tụ một bãi nước, cả người ướt đẫm, da mặt xanh trắng, bọng mắt có chút màu đen, đôi mắt rất lớn, tròng mắt dường như sắp phải lọt ra ngoài, sắc môi trắng bệch, toàn bộ mặt đều sưng lên.

Kiều Âm nhìn thấy không thoải mái nên cũng chỉ nhìn vài lần rồi tìm địa phương khác chơi.

"Cuối cùng ta còn nhìn thấy "nàng" lên một chiếc xe, đi đâu thì ta cũng không biết . Sau lại, ta chạy về tìm ngươi, nhưng ta cảm thấy "nàng" có lẽ đã phát hiện ta."