Chương 4

Nạp Lan gia ở Đồng thành nói lên là một gia tộc lớn có uy tín danh dự, nội tình thâm hậu. Mấy thế hệ trước đều từng làm ra thành tựu lớn trên quan trường, thời đỉnh điểm còn có người leo lên được tới chức thừa tướng. Tuy rằng Nạp Lan gia càng ngày càng xuống dốc, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa[1], cũng không đến mức suy thoái. Của cải trong nhà thực phong phú, đủ để cho con cháu tiêu xài mấy đời. Nhưng thời thế của niên đại hiện tại cũng không tốt, nếu không có năng lực bảo vệ gia nghiệp, kết cục khả năng rất khó coi. May mà Nạp Lan gia chủ thế hệ này là một người thông minh, còn tính có chút đầu óc thương nghiệp, đem Nạp Lan gia phát triển lên vững vàng.

[1]: dù lạc đà có gầy gò, nhưng khung xương của nó vẫn lớn hơn con ngựa. Ý nói: dù gia đạo có sa sút trở thành gia đình bình thường thì so ra vẫn hơn những gia đình vốn đã bình thường.

"Chủ tử, chúng ta đi xe hay sao?"

Từ ngày có loại xe sắt bốn bánh kia thì đã rất ít thấy được cỗ kiệu trên đường, chỉ có một ít lão gia cũ kỹ còn kiên trì dùng phương thức như vậy để đi lại.

"Xe."

Lâm Phái ngồi sau xe, Thiên Tả ngồi ở phía trước, Thiên Hữu thì ngồi ở bên cạnh Lâm Phái. Xe dừng ở trước cửa Nạp Lan gia, Thiên Hữu tiến lên mở cửa xe.

"Lâm tiểu thư, mời vào."

Ra tới nghênh đón chính là đại tổng quản của Nạp Lan gia, điều này đã đủ để nhìn ra Nạp Lan gia rất coi trọng việc Lâm Phái đến phủ.

Lâm Phái bước đi không nhanh không chậm, khí định thần nhàn[2].

[2]: Tục ngữ Hán Việt. Ý chỉ dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.

Đại tổng quản đi ở phía trước vừa tiếp chuyện vừa dẫn đường, trong lòng cảm thán đáng tiếc.

Nếu như không phải cặp mắt kia không có nửa phần thần thái, ai có thể tin rằng cô ấy thật sự bị mù đâu. Bất quá, cũng vì thế mà mới có Lâm tiểu thư ngày nay đi.

Nạp Lan gia chủ cũng liền ở độ ba mươi bốn mươi tuổi, không xem như quá lớn tuổi. Ở trong trí nhớ của Lâm Phái, người này hẳn là một nam nhân có bộ dạng hiền lành nhưng giờ khắc này, hắn lại có vẻ mười phần nôn nóng và già nua không ít.

"Lâm tiểu thư, người đã đến rồi."

"Là chuyện gì, nói đi."

Lâm Phái tập trung tinh thần nghe ngóng một hồi cũng không có phát hiện được thanh âm gì quá ầm ĩ, hẳn là không có lệ quỷ.

"Lâm tiểu thư, người làm ơn hãy cứu nhi tử của ta, hắn... hắn trúng tà."

Trên mặt Nạp Lan Thành hiện vẻ cầu xin, thời điểm nói xong mấy chữ cuối cùng ngữ điệu còn tràn ngập bất đắc dĩ.

"Kể một chút tình huống rồi lại mang ta đi xem nhi tử của ngươi."

"Thật là tạo nghiệp mà, mấy chuyện này cũng là xấu hổ để mở miệng kể ra."

Nạp Lan Thành thở dài một tiếng rồi chậm rãi trần thuật lại vấn đề nhi tử mình gặp phải.

Nạp Lan Thành có ba nhi tử, riêng Đại công tử thì đã lập gia đình, còn lại thì chưa. Tam công tử thích đọc sách nên Nạp Lan Thành liền đưa hắn đi nước ngoài du học. Năm nay là thời điểm Nạp Lan Thư Hữu trở về, khi Nạp Lan Thành nhìn đến đứa con đã lâu không gặp, nay lại trổ mã nên mười phần đẹp trai tuấn tú, hắn tươi cười vài ngày chưa dứt.

Ban đầu, tình huống vẫn còn thực bình thường, nhưng sau đó thì Nạp Lan Thành nhận ra đứa con của mình có chút không thích hợp.

Nạp Lan gia bọn họ lúc trước là gia đình phi thường truyền thống, phụng nho giáo lại giữ chức quan viên trên người. Tuy rằng Nạp Lan Thành hiện tại đã chuyển hướng sang kinh thương nhưng từ trong xương cốt, hắn vẫn luôn mang theo tư tưởng của người đọc sách và sự thanh cao của văn nhân nên không thích nhất người không có khí cốt[2].

[2]: vẻ ngay thẳng cứng cỏi của con người.

Nạp Lan Thành phát hiện nhi tử mình càng ngày càng trở nên ẻo lả, thậm chí nó còn trộm lấy đồ trang điểm của mẫu thân nó dùng. Việc này làm cho hắn tức giận không nhẹ, cái loại nam nhân ẻo lả như vậy còn có thể tự xưng là nam nhân được sao? Thật sự làm mất hết mặt mũi của Nạp Lan gia bọn họ rồi.

Nạp Lan Thành lấy gia pháp[3] ra dạy dỗ Nạp Lan Thư Hữu một trận, nhưng chung quy vẫn là con cái trong nhà nên hắn không thể nào ra tay tàn nhẫn được. Nạp Lan Thư Hữu sau đó đã khóc lóc nhận sai, toàn bộ khuôn mặt nhỏ đều trắng bệch trông rất là đáng thương. Hơn nữa, có thê tử và các nhi tử khác cầu xin, Nạp Lan Thành cũng liền buông tha cho Nạp Lan Thư Hữu và hạ lệnh cấm đoán hắn mấy ngày, không cho phép hắn ra cửa mà phải ở trong phủ xem xét lại bản thân.

[3]: Phép tắc trong gia đình. Cũng gọi là "gia quy", "gia ước"

Nạp Lan Thành cứ nghĩ sự tình đến đấy đã là kết thúc, hắn còn tính toán chạy nhanh đi tìm cho nhi tử mình một nữ nhân tốt, làm cho Nạp Lan Thư Hữu có thể ý thức được trách nhiệm của một nam nhân. Nhưng việc chọn tức phụ còn chưa được định ra thì Nạp Lan Thư Hữu lại làm càn.