Chương 5

Đứa con thứ hai- Nạp Lan Thư Bạch nói với Nạp Lan Thành, tam đệ có chút bất thường. Hắn còn tưởng rằng Nạp Lan Thư Hữu lại lén bôi kem trát phấn lên mặt, kết quả là không phải, nhưng sự tình lần này càng làm cho hắn tức giận.

Đường đường là một nam tử vậy mà lại mặc xiêm y của nữ tử, còn chạy tới trong phòng của nhị ca mình với ý đồ câu dẫn, chẳng ra cái gì!

Nạp Lan Thành vừa nghe được việc này đã nổi nóng, cảm thấy bản thân có lẽ sắp phải chảy máu não đến chết ngất. Hắn tức giận đùng đùng đi tới phòng của Nạp Lan Thư Hữu thì phát hiện nghiệt tử[4] kia đang vội vàng lau sạch lớp trang điểm. Nạp Lan Thành vừa vào phòng là xả xuống ngay một trận mắng nhiếc, nhưng thấy nhi tử còn có mặt mũi khóc lóc, thanh âm lại là nhu nhược đến làm người nhà mất hết cả ăn uống.

[4]: Đứa con ngỗ nghịch, bất hiếu.

Nạp Lan Thành còn tưởng rằng Nạp Lan Thư Hữu học phải thói hư tật xấu ở nước ngoài, vốn dĩ trước khi đi vẫn là một đứa trẻ ngoan, lúc trở về liền trở thành bộ dáng quỷ quái như vậy. Hắn lần này không có thủ hạ lưu tình[5], đem Nạp Lan Thư Hữu đánh đến chết khϊếp, mà hắn cũng vì tức giận mà dường như già đi vài tuổi.

[5]: Thành ngữ ý chỉ giơ cao đánh khẽ.

Sự tình này nếu như bị truyền ra ngoài thì hổ thẹn biết mấy, thể diện của Nạp Lan gia rồi sẽ phải đặt ở đâu?

Lúc hắn đang phát sầu là phải làm sao bây giờ, thê tử lau nước mắt nói một câu:

"Sao mà hệt như trúng tà"

Hắn ngay lập tức nghĩ tới Lâm Phái.

Vài ngày kế tiếp hắn quan sát thì phát hiện nhi tử của mình đúng là không được bình thường. Ngày hôm qua hạ nhân còn nói cho hắn, công tử ở trong phòng lầm bầm lầu bầu, lúc khóc lúc cười, trạng thái điên cuồng.

Nạp Lan Thành không dám chậm trễ, hắn phái người nhanh chóng đi truyền tin cho Lâm Phái, cầu xin cô cứu con của hắn.

"Sự tình chính là như vậy, Lâm cô nương đi theo ta đi, người cẩn thận một chút."

Lâm Phái gật đầu đi theo Nạp Lan Thành, Thiên Tả cùng Thiên Hữu từ lúc bọn họ ra tới thì tức khắc đi ở phía sau Lâm Phái.

"Nạp Lan thúc thúc cứ việc đi ở phía trước, ta có thể theo sau."

Nạp Lan Thành nghe thấy Lâm Phái xưng hô với mình như thế thì tảng đá trong lòng mới dần buông xuống. Cũng chính lúc này, hắn mới ý thức được Lâm Phái bất quá chỉ mới là một nữ tử vừa tròn mười tám với ngoại hình quá mức tinh xảo. Này hẳn là sẽ làm cho rất nhiều nam nhân phải chạy theo như vịt, nhưng vẻ đẹp của cô ấy không phải kiểu sắc sảo mà là lãnh đạm tựa như một bức tượng ngọc được tỉ mỉ điêu khắc ra. Người chợt nhìn phải chỉ cảm thấy nữ tử như này chắc chỉ có ở trên trời.

Sau khi Lâm Phái giải quyết sự kiện kia ở Tiền gia, cái nhìn của mọi người đối với cô ấy biến đổi rất nhiều, dần dà biến thành trạng huống hiện tại.

Người tin thì cho rằng Lâm Phái không dễ trêu chọc, thái độ đối với cô ấy tự nhiên là tôn kính. Chọc ai cũng có thể, chọc người tiếp xúc với quỷ thần liền không tốt rồi.

Người không tin thì đối với Lâm Phái khịt mũi coi thường, cảm thấy đều là mê tín dị đoan, còn cho rằng cô ấy đang giả thần giả quỷ. Một cái cô nương nhà đàng hoàng sẽ chẳng đi mân mê những thứ đồ vật lung tung rối loạn này.

Mấy năm trước Nạp Lan Thành có dịp gặp qua cô ấy một lần, cũng không có ấn tượng gì quá sâu sắc. Khi đó hắn chỉ cảm thấy cô nương này rất đẹp, nhưng là một mỹ nhân lạnh lùng. Hiện giờ cô ấy càng lớn càng xinh đẹp nhưng hơi thở quanh thân cũng đã trở nên âm lãnh hơn, khí độ cùng người thường mười phần bất đồng.

Lâm Phái dựa vào gần cửa phòng thì nghe được một ít thanh âm. Thời điểm Nạp Lan Thành phân phó hạ nhân mở cửa ra, không ai thấy được nhưng thân thể Lâm Phái đã cứng đờ một thoáng. Cô nhìn vào trong phòng với ánh mắt khϊếp sợ, tuy vậy sắc mặt lại càng thêm lạnh nhạt lên.

"Lâm cô nương?"

Nạp Lan Thành khẩn trương nhìn Lâm Phái, chờ đáp án của cô. Hắn thấy Lâm Phái gật đầu với mình liền lập tức trở nên mặt ủ mày ê.

"Các ngươi trước lui xuống đi, đóng cửa lại. Thiên Tả, Thiên Hữu ở bên ngoài chờ."

"Được."

Nạp Lan Thư Hữu nằm ở trên giường, quần áo xộc xệch, trên người còn mặc nửa bộ xiêm y của nữ tử. Khuôn mặt hắn trắng nõn nhưng thần thái thì làm người ta nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị.

Nạp Lan Thư Hữu vừa thấy được Lâm Phái, trên mặt liền hiện lên một tia si mê.

"Đẹp như vậy nhưng đáng tiếc lại là cái người mù."

Hắn bĩu môi, khi phát hiện đôi mắt Lâm Phái không có chút tia sáng nào thì rung đùi đắc ý.

"Ngươi xem ta nói có đúng không? Ngươi nhìn đi đâu vậy? Này!"