Chương 12

Đắm chìm trong sắc dục, còn bày tiệc linh đình.

Những người bị lão hoàng đế để ý, dù là nữ nông dân hay là thê tử của thần tử đều không thoát khỏi móng vuốt ma quái của ngài.



Thuở ban đầu khi mới theo đuổi câu chuyện, mỗi khi Tạ Trường Sinh thấy đoạn có lão hoàng đế, đều phải bình luận như thế này trong khu bình luận—

"Cho lão hoàng đế một bài ca: Cắt chim, cắt chim, cắt chim, cắt chim (đang nói cắt bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đấy)..."

Càng nghe càng thấy không nuốt nổi, Tạ Trường Sinh lè lưỡi, đứng dậy chạy đi.

Lập tức có một đoàn cung nhân hét lên "Điện hạ, điện hạ" rồi đuổi theo sau lưng hắn.

Vô mục đích lang thang trong cung một hồi, Tạ Trường Sinh tìm thấy chỗ chơi bùn hôm nay.

Chỗ này tựa lưng vào tường cung, lại có bóng cây, gió không thổi tới, nắng không rọi vào, bùn cũng mềm mại, không làm tay đau khi nặn.

Tạ Trường Sinh ngồi bệt xuống đất, duỗi thẳng chân, bắt đầu nặn bùn.

Trước tiên nặn một căn nhà nhỏ, rồi nặn một hàng người treo trên đèn đường;

Sau đó là một con mèo có ba đầu đang gặm một con chó có bảy chân;

Ô, còn có con bạch tuộc mọc vô số xúc tu nữa.

Nói thật, cũng khá thú vị đấy.

Đang chìm đắm vào thế giới tuổi thơ, nữ Oa phân Oa, Tạ Trường Sinh đang say sưa nặn, bỗng cảm thấy trước mặt tối sầm lại.

Một đôi giày đen xuất hiện trong tầm mắt Tạ Trường Sinh.

Tạ Trường Sinh ngẩng đầu lên.

Thấy Cố Phi Y có đôi mắt hẹp dài đang cúi xuống nhìn mình.

Trong mắt lấp lánh lạnh lẽo và thích thú.

Còn có một chút địch ý thoáng qua.

"Điện hạ." Thấy Tạ Trường Sinh nhìn mình, y cất lời chào hỏi, nhưng đầu cũng không gật một cái.

Tạ Trường Sinh ngơ ngác đưa tay ra.

Cố Phi Y ban đầu tò mò nhìn động tác của Tạ Trường Sinh, khi nhận ra y muốn làm gì thì đã không kịp lùi lại.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Trường Sinh bôi đầy bùn lên vạt áo mình.

Cố Phi Y: "..."

Tạ Trường Sinh cười hì hì, vỗ tay: “Đẹp quá, đẹp quá đi!"

Cố Phi Y quay người muốn đi, nhưng lại nhớ tới mục đích đến đây.

Hắn đưa tay ra sau.

Thái giám thân cận của hắn là Phùng Vượng, lập tức đưa một bọc đồ vào tay Cố Phi Y.

Đôi tay thon dài như ngọc của Cố Phi Y chầm chậm mở tờ giấy dầu, để lộ ra vật bên trong.

Là vài miếng bánh ngọt tinh xảo.

Tạ Trường Sinh dùng khóe mắt liếc nhìn động tác của Cố Phi Y, trong lòng chầm chậm nảy ra câu hỏi.

Làm gì đây?

Dã ngoại à?

Hay đấy chứ.

Đang cười ngớ ngẩn, đưa tay định bôi bùn lên áo Cố Phi Y lần nữa, thì một miếng bánh ngọt đột ngột áp vào môi y.

"Ăn đi."

Cố Phi Y nói.

Tạ Trường Sinh hơi đần mặt ra.

Không phải, sao lại đút y ăn?

Mà bữa sáng y chỉ ăn được hai muỗng cháo, đã bị chuyện của lão hoàng đế làm buồn nôn không nuốt nổi.

Hương thơm của bánh ngọt xông thẳng vào mũi Tạ Trường Sinh, kí©h thí©ɧ cơn thèm ăn của y.

Nghĩ rằng dù sao Cố Phi Y cũng không thể hạ độc hay làm gì trong bối cảnh công khai này, y lập tức há miệng, cắn miếng bánh mềm mại đó.

Vị mềm mại, ngọt ngào, có chút giống vị đậu hà lan, nhưng lại thêm một chút hương hoa.

Tạ Trường Sinh nhai vài cái đã nuốt miếng bánh đó.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, lại thấy trên mặt Cố Phi Y hiện ra một chút nụ cười.

...

Ngay sau đó, lại có một miếng bánh được đưa đến bên môi Tạ Trường Sinh.

Tạ Trường Sinh thật sự không hiểu nổi quyền uy thái giám Cố Phi Y này đang nghĩ gì.

Vừa thắc mắc, vừa há miệng ra.

Lần này là một miếng bánh giòn tan.

-

Đã ăn xong.

Nhìn Tạ Trường Sinh má phồng phồng nhai nhồm nhoàm, Cố Phi Y hứng thú nhướn mày.

Hôm qua, sau khi đút cho Tạ Trường Sinh ăn xong miếng bánh trong điện của y, trong đầu Cố Phi Y bỗng liên tưởng Tạ Trường Sinh với con mèo của Lệ Tần nuôi.

Hắn nghĩ, bảo sao Lệ tần lại nuôi mèo.

Cũng chẳng trách có mấy vị đại nhân trong triều thích nuôi cá, nuôi chim.

Thả thức ăn cá, đổ thức ăn chim, nhìn cá lắc đầu quẫy đuôi bơi lại, miệng cá mấp máy; nhìn chim mổ mổ thức ăn.

Quả thực cũng có một thú vui riêng.

Hơn nữa, cái tên nhãi Tạ Trường Sinh này thực sự có một diện mạo đẹp.