Chương 17

Không ngờ Tạ Trường Sinh lại nhảy lên, Tạ Hạc Diệu lảo đảo một chút, cơ thể lập tức cứng đờ.

Dương La sợ hãi: “Điện hạ mau xuống đi, điện hạ!”

Tạ Hạc Diệu vẫy tay: “Thôi đi, bổn vương không sao đâu.”

Hắn đỡ lấy chân Tạ Trường Sinh, thật sự cõng Tạ Trường Sinh đi ra ngoài.

Bước chân cà nhắc cà nhắc, nghĩ đến nhiệt độ ấm áp từ cơ thể Tạ Trường Sinh truyền đến trên lưng, Tạ Hạc Diệu lại bắt đầu thấy chán ghét.

Khi sự phản cảm lên đến đỉnh điểm, liên tục niệm trong lòng “Ta là người tốt”, Tạ Hạc Diệu lại cảm nhận được người trên lưng lay lay chân.

“Đừng làm loạn... hử?”

Lời của Tạ Hạc Diệu mới nói được một nửa, miệng lại đột nhiên bị nhét cái gì đó vào.

Dùng đầu lưỡi thăm dò, mới phát hiện là một miếng mơ khô.

Tạ Hạc Diệu mím môi, cắn miếng mơ khô đó, không nói rõ trong lòng cảm giác gì.

Đi cà nhắc ra đến ngoài điện, thân tín của hắn lập tức tiến lên, ối trời ơi định đỡ Tạ Trường Sinh xuống.

Tạ Trường Sinh lại cứng đầu không chịu xuống, Tạ Hạc Diệu trong lòng thở dài, lại vẫy tay: “Thôi, cứ như vậy đi.”

Đến khi lên kiệu Tạ Trường Sinh mới chịu từ trên lưng Tạ Hạc Diệu xuống.

Hai người ngồi vào kiệu, Tạ Trường Sinh không chớp mắt nhìn Tạ Hạc Diệu.

Tạ Hạc Diệu: “Sao vậy?”

Lời của Tạ Hạc Diệu vừa dứt, chợt thấy Tạ Trường Sinh đột ngột giơ tay lên, kéo viên đá quý trên đầu xuống, nhưng vì động tác thô lỗ mà kéo theo vài sợi tóc đứt ra tựt tựt.

Tạ Trường Sinh đau đến kêu lên, Tạ Hạc Diệu nhìn mà cũng thấy đau thay, không nhịn được mà nhăn mặt lại.

Bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay hơi nặng.

Tạ Trường Sinh lại nhét viên đá quý vào tay hắn.

Tạ Hạc Diệu nhướn mày nhìn Tạ Trường Sinh: “Ngốc tử à, ngươi đang làm gì vậy? Muốn tặng cái này cho ta sao?”

Tạ Trường Sinh hạ thấp giọng: “Nhị ca cõng Trường Sinh, nhị ca là người tốt, nhị ca lấy viên đá sáng long lanh này đi đổi kẹo ăn đi.”

Giọng nói như trẻ con, tràn đầy niềm tin.

Tạ Hạc Diệu mím môi, lại đặt viên đá quý đó vào tay Tạ Trường Sinh: “Thôi, ngốc tử ngươi tự giữ lấy đi, nhị hoàng huynh cũng đâu có nghèo đến mức phải lấy đồ của ngươi đâu.”

Huống hồ bây giờ trong triều ngoài triều có biết bao nhiêu đôi mắt đang dõi theo Tạ Trường Sinh?

Nếu để kẻ có ý nhìn thấy hắn lại lấy đồ của Tạ Trường Sinh, không biết chừng lại nghĩ hắn đang bắt nạt ngốc tử như y thì mệt.

Thấy Tạ Hạc Diệu từ chối, Tạ Trường Sinh lại không vui.

Y bỗng nhiên biến sắc, khuôn mặt xinh đẹp kéo dài ra như mặt lừa con, vung nắm đấm: “Nếu huynh không lấy, ta sẽ nhét viên đá này vào lỗ mũi huynh đấy!”

Tạ Hạc Diệu: …

Sao mà cái tên bgốc tử này giây trước còn ngây thơ vô tội, giây sau đã thành cái thứ người tinh quái, ngỗ ngược rồi?

Nhìn Tạ Trường Sinh ép viên đá quý vào đầu mũi hắn, như thể thật sự sẽ nhét vào lỗ mũi hắn bất cứ lúc nào, Tạ Hạc Diệu sợ y lỗ mãng rồi lỗ mũi mình rách r, cuối cùng đành giơ tay nhận lấy.

“Vậy nhị ca nhận nhé.”

---

Hôm nay có tổ chức cung yến, vô cùng náo nhiệt.

Quan viên dẫn theo thuộc hạ, con cái, nữ quyến đến dự tiệc, vương công quý tộc thì kéo cả nhà cả họ đến.

Khắp nơi đều là tiếng ồn ào.

Kiệu đi được nửa đường, vì người quá đông, tiến lên rất khó khăn.

Tạ Trường Sinh cảm thấy đây là cơ hội tốt.

Là cơ hội để thi triển võ nghệ, để mọi người đều tận mắt thấy y là một tên ngốc tử.

Không nói lời nào với Tạ Hạc Diệu, không để ý kiệu vẫn đang di chuyển, Tạ Trường Sinh vén rèm xe nhảy xuống.

Tạ Hạc Diệu và những người khiêng kiệu, cùng cung nữ theo sau đều giật mình.

Mọi người muốn đưa tay đỡ Tạ Trường Sinh, nhưng Tạ Trường Sinh lại trơn như con lươn, lách mình thoát khỏi tất cả những bàn tay kia.

Quan viên xung quanh vừa thấy Tạ Trường Sinh, lập tức vừa quỳ hành lễ, vừa len lén nhìn y.

Trong mắt lấp lánh nhưng hiện ra vô số chữ to, nhìn kỹ lại đều là chữ “xem trò vui”.

Dù sao tin đồn cũng nghe nhiều rồi.

Từ “tiểu hoàng tử bị đυ.ng đầu nên trở thành ngốc”, đến phiên bản mới nhất “tiểu hoàng tử bị đυ.ng đầu thành đồ ngốc, mỗi ngày ăn bùn, miệng thì hay chảy nước miếng, người cũng xấu đi, còn hay nói mình mọc hai cái mũi nữa”.