Chương 25

Cố Phi Y như được làm vui lòng, cười khẽ đầy thoải mái.

“Ta nói là,”

Cố Phi Y lặp lại lần nữa: “Chỉ cần tiểu điện hạ muốn thì ta sẽ cho ngươi.”

“Vậy, vậy thì...” Tạ Trường Sinh ngập ngừng nhìn Cố Phi Y: “Ta muốn một con chó con, Dương La không cho phép, ngươi có thể cho ta không?”

“Chó con?”

Không ngờ lại là câu trả lời như vậy, mắt Cố Phi Y hơi mở to một chút.

Sau đó hắn cười nói: “Tất nhiên là được rồi”

Tạ Trường Sinh vui mừng nắm lấy tay Cố Phi Y, lắc lên lắc xuống: “Tốt quá! Cảm ơn ngươi! Ngươi đúng là người tốt!”

Cố Phi Y nắm lại tay Tạ Trường Sinh.

Bàn tay lạnh buốt, không có chút nhiệt độ nào đặt lên mu bàn tay Tạ Trường Sinh: “Điều này có đáng để ngươi gọi một tiếng chủ tử không?”

Tạ Trường Sinh lập tức gọi vang: “Chủ tử!”

“Sai rồi,” Cố Phi Y nói: “Sau này chỉ được gọi chủ tử trong lòng, không được nói chuyện này với bất kỳ ai, nếu không, con chó con của ngươi sẽ không còn nữa.”

Tạ Trường Sinh lộ vẻ mặt hoàn toàn bị hắn làm cho rối trí.

Y chu miệng phàn nàn: “Ngươi lảm nhảm cái gì vậy? Ta đau đầu quá!”

Cố Phi Y vươn tay, vỗ nhẹ lên má Tạ Trường Sinh, phát ra hai tiếng giòn giã không lớn không nhỏ.

Chỉ nói với y: “Ngoan.”

Nói xong, quay người, đi dọc theo tường cung về chỗ ở. Chỉ để lại cho Tạ Trường Sinh một bóng lưng dài cao gầy.

-

Do Cố Phi Y đến thăm đêm khuya, lại nói muốn bảo vệ Tạ Trường Sinh, nên Tạ Trường Sinh phấn khích đến mức cả đêm không ngủ được.

Mãi đến khi trời sáng, y mới mơ màng thϊếp đi.

Nhưng vừa ngủ được một lát thì đã nghe thấy tiếng của Dương La.

“Tiểu điện hạ, tiểu điện hạ, tiểu điện hạ… tỉnh dậy đi, tiểu điện hạ…”

Tạ Trường Sinh còn chưa kịp mở mắt ra, ậm ừ không muốn dậy: “Ta không phải tên là tiểu điện hạ, cũng không phải tên là tỉnh dậy.”

Dương La phì cười, nhưng không để Tạ Trường Sinh ngủ tiếp mà nói: “Tiểu điện hạ mau dậy đi, hoàng thượng triệu ngài đến Dưỡng Tâm Điện diện thánh kìa.”

Nghe vậy, Tạ Trường Sinh lập tức tỉnh táo.

Hoàng thượng tìm y sao?

Tại sao?

Có phải vì tối qua y đã phá hỏng chuyện tốt của hoàng thượng không?

Nên giờ ngài đang muốn tính sổ với y sao?

Nhưng nghe giọng Dương La vẫn còn cười, Tạ Trường Sinh lại cảm thấy chuyện có lẽ không nghiêm trọng đến thế.

Tạ Trường Sinh rúc đầu trong chăn, thở dài cầu trời cho mình có thể phát triển lần hai, trí não thông minh hơn một chút.

Dương La tưởng Tạ Trường Sinh định nằm lì, mới dùng chiêu cuối: “Tiểu điện hạ, nếu ngài không dậy, ta sẽ lột chăn của ngài ra đấy.”

Tạ Trường Sinh lập tức bật dậy từ trên giường như một hình mẫu nam tử có đức hạnh.

Với sự giúp đỡ của Dương La và các cung nữ khác, Tạ Trường Sinh nhanh chóng mặc y phục vào, được dẫn đến cửa điện.

Một thái giám đang chờ bên ngoài.

Đó là một thái giám ngoài ba mươi, có dáng vẻ hiền lành và điềm tĩnh.

Tạ Trường Sinh nhận ra đó là Phùng Vượng, là người bên cạnh Cố Phi Y.

Y cười ngớ ngẩn với Phùng Vượng, đột nhiên thò tay vào tay áo, lấy ra một con người làm bằng đất sét khô héo, nhét vào tay Phùng Vượng: “Tặng ngươi.”

Phùng Vượng còn chưa kịp phản ứng, Dương La đã hét lên: “Đây là từ đâu ra? Tiểu điện hạ, sao ngài lại giấu người đất sét trong người rồi mang lên giường hả!!”

Tạ Trường Sinh tiếp tục cười ngốc nghếch.

Phùng Vượng cũng không biết khóc hay cười, trịnh trọng nhét lại con người đất vào tay áo, còn cúi đầu cảm ơn Tạ Trường Sinh.

Rồi nói: “Xin mời tiểu điện hạ đi theo nô tài, đừng để hoàng thượng chờ lâu ạ.”

Tạ Trường Sinh “ồ” một tiếng, đi theo sau hắn ta.

Nhưng đi một lúc, Tạ Trường Sinh phát hiện đây không phải đường đến Dưỡng Tâm Điện.

Mà là đi lên một con đường nhỏ bên cạnh.

Trong chốc lát, vô số suy đoán không hay nổi lên trong đầu.

Nào là cướp của, cướp sắc, cướp thận.

Còn có cảnh kinh điển trong phim cổ trang: bị đẩy xuống nước, sau đó sảy thai.

Ồ không đúng, y không có chức năng sảy thai, quên tí.

Tạ Trường Sinh tự dọa mình đến mức chân mềm nhũn, giả vờ ngốc nghếch kéo tay áo Phùng Vượng mà lắc lư: “Chúng ta đi đâu vậy? Đây không phải đường đến gặp phụ hoàng của ta, ngươi tưởng ta ngốc nên lừa ta à?”