Chương 26

Phùng Vượng giải thích: “Tiểu điện hạ, chúng ta đi gặp Chưởng ấn trước.”

Nghe nói là gặp Cố Phi Y, Tạ Trường Sinh mới yên tâm.

Y ngây ngô “ồ” một tiếng, tay nắm tay áo Phùng Vượng cũng không buông ra.

Ngược lại còn quấn chặt hơn trên ngón tay.

Giữa đường, Phùng Vượng thử rút tay áo ra vài lần nhưng không thành.

Chỉ còn cách để Tạ Trường Sinh kéo mình, lòng đầy bất lực và lo sợ.

Liếc nhìn hành động trẻ con và ngốc nghếch của Tạ Trường Sinh, hắn ta vô thức so sánh với dáng vẻ kiêu căng trước đây của y.

Cũng không lạ khi có cung nữ nói: “Nếu tiểu điện hạ có thể mãi như thế này thì tốt biết mấy.”

Cũng không lạ khi trước đó, khi nói “đi tìm tên chó con đó đến đây,” trên mặt còn nở nụ cười vui vẻ.

Khi đến tiểu các nơi Cố Phi Y ở, Phùng Vượng định báo tin, nhưng Tạ Trường Sinh đã lớn tiếng đẩy cửa bước vào.

Cố Phi Y đang luyện chữ.

Hắn đang cầm bút lông ngẩng đầu lên.

Ánh mắt nhìn chằm chằm trên tay Tạ Trường Sinh đang nắm tay áo Phùng Vượng.

Cố Phi Y lặng lẽ nhìn một lúc, khóe môi nhếch lên.

Hắn ra lệnh: “Thả Phùng Vượng ra.”

Tạ Trường Sinh nghiêng đầu suy nghĩ một lát, mới như hiểu ra ý của Cố Phi Y.

Y buông tay nắm tay áo Phùng Vượng, còn không quên nhắc nhở: “Phùng Vượng thúc thúc, tay áo của ngươi nhăn rồi.”

Phùng Vượng: …

Không phải do ngươi bóp nên mới vậy sao?!

Phùng Vượng không biết khóc hay cười, lùi ra ngoài.

Cũng không quên kéo Dương La ra ngoài cùng.

Trong phòng, chỉ còn lại Cố Phi Y và Tạ Trường Sinh.

Tạ Trường Sinh hỏi: “Ngươi tìm ta có chuyện gì à?”

Cố Phi Y không nói gì, chỉ cúi đầu, bút lông rơi trên tờ giấy mềm, viết ra những nét chữ sắc bén.

Chậc.

Lúc này Tạ Trường Sinh rất muốn gửi lại lời của thầy chủ nhiệm trung học khi mắng mình cho Cố Phi Y—

“Thầy đang hỏi em đấy, sao không nói gì đi?!”

Tất nhiên, chỉ là nghĩ thôi chứ đâu dám nói ra miệng,

Chưởng ấn đại nhân thông minh tài giỏi, nhưng lại ít nói.

Đến hoàng đế cũng chưa chắc ép được vài câu từ miệng hắn, huống chi là y?

Cố Phi Y không để ý đến y, Tạ Trường Sinh đành tự chơi.

Y không phải là người thích xâm nhập lãnh địa của người khác.

Nhưng để duy trì hình tượng ngốc nghếch của mình, chỉ có thể giả vờ như không sợ Cố Phi Y, đi loanh quanh trong phòng ngó nghiêng.

-

Cố Phi Y dần dần bị thu hút toàn bộ sự chú ý bởi Tạ Trường Sinh.

Giọt mực trên đầu bút “tách” một tiếng rơi trên giấy mà hắn cũng không hề hay biết.

Hắn thích thú nhìn Tạ Trường Sinh lúc thì lau bụi trên tủ, lúc lại nghịch ngợm hoa lá trong bình.

Trông có vẻ rất bận rộn.

Nhưng thực ra chỉ là làm việc vặt.

Cho đến khi Tạ Trường Sinh lén lút lấy ra hai con người đất rơi vãi bụi từ tay áo ra, định đặt trên gối của hắn, gân xanh trên trán Cố Phi Y mới giật giật.

“Nếu ngươi dám đặt xuống là ngươi chết chắc đấy.” Hắn lạnh lùng nói.

Người quay lưng lại với hắn cứng đờ, lúng túng cất hai con người đất vào tay áo.

Cố Phi Y khẽ cười: “Đi rửa tay đi.”

“Sau đó lại đây.”

Tạ Trường Sinh chớp chớp mắt, đứng yên không nhúc nhích. Cố Phi Y nhướng mày, giọng điệu vừa mờ ám vừa đe dọa:

"Quên mất tối qua đã hứa với ta điều gì rồi sao? Không muốn có chó con nữa à?"

Nghe đến chó con, Tạ Trường Sinh lập tức dựng tai lên, mắt cũng sáng rực.

"Muốn! Muốn! Hehehe muốn chó con hehehe!"

Y lập tức trở nên ngoan ngoãn, cười ngốc nghếch, đưa tay ra sau lưng, lau lên áo. Cố Phi Y nhìn thấy cảnh này, lông mày nhíu lại, trong lòng lại dâng lên cảm giác muốn lau tay cho Tạ Trường Sinh.

Tạ Trường Sinh không biết hắn đang nghĩ gì, thấy hắn cau mày, tưởng rằng hắn không vui vì mình hành động quá chậm. Vì vậy y lập tức tăng tốc độ, chùi bùn đất lên lưng càng nhanh càng mạnh.