Chương 4

Thực ra Tạ Trường Sinh chỉ muốn củng cố thêm hình tượng nhân vật của mình.

Y chạy quanh kiệu hai vòng, thấy cung nữ và thái giám thực sự lo lắng, cố ý giả vờ vấp ngã, giảm tốc độ, sau đó bị một thái giám kéo tay giữ lại.

“Mau mau mau, mau đưa điện hạ vào kiệu, đừng chậm trễ.”

Thái giám giữ Tạ Trường Sinh có lực khá lớn, làm cho y khẽ rên một tiếng, sau đó hắn ta nâng bổng Tạ Trường Sinh lên, bóp chặt eo y định đưa y vào kiệu.

Tạ Trường Sinh bị bất ngờ vì cảm giác lơ lửng, tứ chi vùng vẫy: “…Help me!”

Đang náo loạn, đột nhiên nghe thấy một giọng nói ấm áp: “Tam đệ.”

Thấy có người đến, cung nữ thái giám vội thả Tạ Trường Sinh xuống.

Nếu bị kẻ có tâm thấy cảnh này, ít nhất cũng sẽ bị gán tội đại bất kính.

Nhưng khi nhìn rõ người đến, họ mới thở phào.

Vội vàng quỳ xuống: “Thái tử điện hạ.”

Tạ Trường Sinh nhìn chằm chằm người này.

Trước mắt là một thanh niên tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, ngũ quan có vài phần giống y.

Cũng là khóe mắt hơi rủ xuống, nhưng trên mặt Tạ Trường Sinh là vẻ mị hoặc, trên mặt thanh niên lại là vẻ ôn nhuận như ngọc.

Ngoài sự ôn nhu, sắc mặt thanh niên có chút tái nhợt.

Trông không được khỏe mạnh lắm.

Tạ Trường Sinh và thanh niên đối diện một lúc, đột nhiên giơ hai ngón tay, ấn khóe mắt mình xuống, vừa làm mặt quỷ vừa hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi trông giống ta quá.”

Thanh niên ngạc nhiên: “Trường Sinh, ta là đại ca của ngươi đấy.”

---

Thực ra ngay khi thấy người này, Tạ Trường Sinh đã biết hắn là ai rồi.

Đương kim thái tử, Tạ Trừng Kính.

Tạ Trừng Kính là người cuối cùng lên ngôi trong “Đoạt Đích Phong Vân”.

Nhưng không phải vì Tạ Trừng Kính có thủ đoạn.

Mà vì hắn yếu đuối.

Chính vì thân thể yếu đuối, tính cách cũng nhu nhược, say mê thư họa phong thủy cùng các thứ tao nhã, dễ điều khiển, mới bị chưởng ấn thái giám Cố Phi Y đẩy lên ngôi.

Tác giả từng viết ở đoạn kết—

“Tạ Trừng Kính có dung mạo như đóa hoa khô héo, ngồi bệt trên long ỷ.

Bên cạnh, ánh mắt lạnh như rắn của Cố Phi Y nhìn vào hắn.

Tạ Trừng Kính biết, từ nay về sau, hắn chỉ là con rối của Cố Phi Y mà thôi.”

Dù khi đọc sách, Tạ Trường Sinh là fan cứng của Cố Phi Y, nhưng khi thấy đoạn này, vẫn cảm thấy Tạ Trừng Kính thật đáng thương.

Suy nghĩ thoáng qua trong đầu, Tạ Trường Sinh như đứa trẻ nhảy nhót: “Đại ca? Ngươi là đại ca của ta hả? Thật sao?”

“Hay quá!” Y nói: “Ta luôn muốn có một người đại ca!”

Tạ Trừng Kính nhìn Tạ Trường Sinh, nhớ lại cảnh tượng vừa thấy—

Quẹo qua một đoạn tường cung, Tạ Trừng Kính thấy Tạ Trường Sinh bị người nâng lên không trung, tứ chi vùng vẫy.

Như một con mèo nhỏ bị nhấc lên, giơ nanh múa vuốt.

Biểu cảm ngày thường luôn cười âm trầm nay lại sáng rõ hơn nhiều.

Đôi mắt đầy tình ý tràn ngập nụ cười ngây thơ.

Miệng hô lên những lời kỳ lạ mà hắn cũng không hiểu.

Trước đây mỗi lần thấy hắn, Tạ Trường Sinh đều phải châm chọc vài câu.

Những lời như “thư sinh chua ngoa”, “kẻ nhu nhược”, “trông giống phụ nữ quá” đều phải quăng hết lên người hắn.

Mà Tạ Trường Sinh trước mắt lại biểu hiện như đứa trẻ bốn năm tuổi, đôi mắt nhìn hắn đầy tin tưởng.

Không nhớ ra hắn là ai nữa.

Tạ Trừng Kính lo lắng hỏi: “Chuyện này… là sao?”

Cung nữ quỳ xuống: “Hồi bẩm Thái tử điện hạ, sáng hôm nay, tiểu điện hạ… rơi xuống nước… bị đυ.ng đầu…”

Nghe cung nữ nói xong, trong lòng Tạ Trừng Kính dâng lên muôn vàn cảm xúc.

Hắn và Tạ Trường Sinh cách nhau mười tuổi, khi Tạ Trường Sinh ra đời, hắn còn kiễng chân để ngó xem.

Trong lòng đầy vui mừng, vui mừng vì có thêm một đệ đệ nhỏ nhắn đáng yêu.

Nhưng mà Tạ Trường Sinh lớn lên trong muôn vàn sự sủng ái của phụ hoàng, tất nhiên cũng không cần tình nghĩa huynh đệ của hắn.

Nhớ lại những lời Tạ Trường Sinh mắng mình, đương nhiên là Tạ Trừng Kính rất căm ghét.

Hắn từng âm thầm nghĩ, nếu Tạ Trường Sinh chết đi thì tốt biết mấy.

Nhưng khi thật sự thấy Tạ Trường Sinh gặp báo ứng, trở thành bộ dạng này, hắn vẫn không kìm được mà cảm thấy hơi đau lòng.

Tạ Trừng Kính nắm chặt hai cổ tay của Tạ Trường Sinh, ngăn lại hành động định đưa ngọc bội trên eo vào miệng, ho khan vài tiếng, lại hỏi cung nữ: “Gọi thái y xem qua chưa?”