Chương 26: Ngủ cùng anh

Gần sáu giờ, ba Đô Đô rốt cục cũng tới đón Đô Đô về. Trình Tuyển Vân nói lời tạm biệt với Đô Đô rồi quay trở lại phòng học để dọn dẹp, tận lực hoàn thành công việc nhanh nhất có thể. Sau khi cởi tạp dề, mặc áo khoác và thu dọn đồ đạc, anh chạy ra cổng nhà trẻ, phát hiện Nghiêm Vấn Phong đang đứng đợi ở nơi anh vừa tiễn đứa trẻ, nhân viên bảo vệ bên cạnh thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang anh, trông rất cảnh giác.

Trình Tuyển Vân dở khóc dở cười, chào hỏi ông bảo vệ rồi kéo tay áo Nghiêm Vấn Phong đi ra đường lớn ở phía đối diện, ngồi lên xe.

Trái với suy nghĩ của anh, trên xe chỉ có Tưởng Nhiên ngồi ở ghế lái, lúc Trình Tuyển Vân lên xe lịch sự gật đầu với anh ta một cái.

Trình Tuyển Vân bất đắc dĩ nói: "Sau này nếu tới đón anh, đỗ xe xa một chút rồi đi bộ tới, hôm nay có nhiều người hiểu lầm đấy.”

Trong đầu Nghiêm Vấn Phong toàn là hình ảnh chiếc tạp dề màu hồng kia, nửa tỉnh nửa mê nghe Trình Tuyển Vân nói chuyện: “Hả? Hiểu lầm cái gì vậy?”

“Còn có thể là cái gì? Hiểu lầm anh chọc giận tới xã hội đen rồi.”

“Họ nói thế cũng không sai.”

“...... Là ai nói với anh mình đã không còn là người của thế giới ngầm? Nghiêm Vấn Phong, em thật sự là cái người mở miệng ra liền nói dối không chớp mắt mà!” Trình Tuyển Vân cố gắng hạ thấp âm thanh của mình xuống, không muốn để cho cấp dưới của Nghiêm Vấn Phong nghe được mình quở trách hắn.

Nghiêm Vấn Phong gật đầu tỏ ý đã hiểu, vươn cánh tay dài ôm người vào trong ngực, không ngừng cọ cổ anh: “Nhớ anh quá đi!”

Trình Tuyển Vân không nhịn cười, nhẹ nhàng nhéo ngón tay út của Nghiêm Vấn Phong, giọng nói nhẹ nhàng khiến anh càng lộ vẻ đáng yêu: “Mới có một ngày không gặp, sao em lại biến thành như vậy rồi? Có phải có chuyện gì không?”

“Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi em nữa à? Sao anh không trả lời tin nhắn của em? Gọi điện thoại cũng không nghe, em có thể không lo lắng sao?”

“Anh bận trông trẻ, không có thời gian nghe điện thoại.”

“Thằng nhóc mập đó thì có gì quan trọng hơn em chứ?” Nghiêm Vấn Phong cố ý nói lời này với giọng điệu kì quái, Trình Tuyển Vân ngẩn người, chờ khi anh phản ứng lại được, phì cười một tiếng, vỗ người Nghiêm Vấn Phong: “Em làm sao thế? Ghen với cả một đứa trẻ ba tuổi à?”

Thấy mình chọc cười vợ yêu thành công, sếp Nghiêm càng vô liêm sỉ, khả năng chơi xấu khiến người ta thán phục: “Em mặc kệ, trẻ con ba tuổi cũng là con trai ba tuổi, anh phải tránh xa nó cho em.”

Trình Tuyển Vân lười để ý, vuốt ve đầu hắn, cảm nhận được lớp keo xịt tóc cứng ngắt.

“Hôm nay em dùng keo xịt vuốt tóc à?”

“Đúng vậy! Thế nào, có đẹp trai không? Có phải anh động lòng rồi không? Người đàn ông của anh anh tuấn tiêu sái như vậy.”

“Phô trương quá!”

“Thì sao chứ? Em đang theo đuổi anh mà. Khi theo đuổi anh, đón anh tan tầm thì phải long trọng một chút chứ, đúng không?”

“Nghiêm Vấn Phong!” Trình Tuyển Vân bật cười: “Sao lúc trước anh không biết em mặt dày thế nhỉ?’

Nghiêm Vấn Phong đắc ý tới mức híp mắt lại, hôn lên mặt Trình Tuyển Vân một cái: “Em đã sớm nói với anh rồi mà, muốn có vợ thì cần gì mặt mũi.”

Hai người cười nói với nhau suốt quãng đường. Về đến nhà, Nghiêm Vấn Phong đỡ Trình Tuyển Vân xuống xe, bước vào sân, tới trước cửa phòng rồi dừng lại.

Trình Tuyển Vân đứng trên bậc thềm cao hơn, quay đầu hỏi hắn: “Làm sao vậy? Theo đuổi anh, đưa anh về nhà xong lại muốn bỏ đi à”

Nghiêm Vấn Phong cực kì buồn bực, kéo tay Trình Tuyển Vân, lưu luyến không nỡ buông: “Tối nay em có tiệc xã giao, phải ăn cơm với đám lão già đầu hói bụng bia.”

“Ồ, vậy thì sao?”

“Cho nên em không thể ăn cơm cùng anh được.” Nghiêm Vấn Phong ôm eo Trình Tuyển Vân, vùi đầu vào ngực anh, cố ý dùng mũi cọ cọ vào khe ngực: “Nhưng em hứa, đêm nay sẽ trở về ngủ cùng anh.”

Trình Tuyển Vân phì cười: “Sao lại có chuyện người được theo đuổi phải ngủ cùng người đi theo đuổi thế? Em đang phạm quy đấy nhé!”

“Vậy em sẽ lén lút trèo lên giường ngủ cùng, anh cứ coi như không biết đi.” Nghiêm Vấn Phong cũng cười, lỗ tai nóng ran, cảm thấy một đàn ông như mình mà thẹn thùng thật sự rất xấu hổ, nhưng không sao. Đối với hắn, chỉ cần chọc cho anh vui vẻ là tốt rồi.

Gương mặt Trình Tuyển Vân đỏ ửng: “Không đứng đắn.”

Hai người giống như đôi tình nhân lần đầu biết yêu, nán lại một hồi lâu, đến khi trời tối hẳn, nổi lên một cơn gió mạnh, Nghiêm Vấn Phong mới bằng lòng để Trình Tuyển Vân vào nhà. Nhưng trước đó, hắn vẫn phải ôm Trình Tuyển Vân, cắn cổ anh một cái: “Buổi tối chờ em.”

Nói trong lòng không ngọt ngào là giả.

Ăn cơm tối xong, Trình Tuyển Vân lướt qua nhóm bạn bè một hồi, lần lượt gửi like cho “Ghi chép cuộc sống hàng ngày của con” được gửi bởi phụ huynh học sinh. 9h30, anh rửa mặt, sau đó lên giường, tựa vào đầu giường đọc một quyển truyện tranh để ngày mai kể cho bọn nhỏ nghe, bỗng nghe thấy tiếng cửa chống trộm ngoài sân vang lên.

Nghĩ rằng Nghiêm Vấn Phong đã về, Trình Tuyển Vân bất giác cọ xát hai chân.

Ngoài cửa hồi lâu cũng không có động tĩnh gì, Trình Tuyển Vân có chút kì quái, mới vừa xuống giường chuẩn bị đi xem lại nghe thấy tiếng “cúc cu, cúc cu” truyền đến từ dưới cửa sổ.

Tim Trình Tuyển Vân đập mạnh, anh kéo rèm cửa sổ ra, nhìn thấy Nghiêm Vấn Phong đứng trước cửa sổ. Cửa sổ cách mặt đất hơi cao, Nghiêm Vấn Phong đứng ngoài đó, chỉ lộ ra nửa ngực, áo vest được khoác lên khuỷu tay, áo sơ mi cởi ba nút phía trên, ngậm ngang miệng một bông hồng đỏ kiều diễm ướŧ áŧ, mắt mỉm cười nhìn anh.

“Cúc cu, cúc cu.” Nghiêm Vấn Phong cầm hoa hồng trong tay, cong môi, cố ý nói giọng nhẹ nhàng: “Em lén lút đến ngủ cùng thầy đây, thầy Trình.”

Trình Tuyển Vân ghé vào bên cửa sổ, tay chân luống cuống mở khóa cửa sổ, kéo ra, Nghiêm Vấn Phong đưa hoa hồng đỏ tới trước mặt anh. Trình Tuyển Vân nhận lấy, đưa mũi cảm nhận mùi thơm ngào ngạt của hoa hồng, lặng lẽ dùng bông hoa che đi vết ửng hồng trên mặt: “Cũng lãng mạn đấy.”

Nghiêm Vấn Phong đảo ngược lại thực tại hình ảnh người yêu đến tán tỉnh người trong lòng vào ban đêm, nhoài người bên bệ cửa sổ và nghiêng đầu nhìn anh: “Vậy thầy Trình có thích không?”

“Em biết rồi còn hỏi nữa!” Trình Tuyển Vân không nhịn được cười. Anh quay mặt đi không muốn nhìn hắn, lại bị Nghiêm Vấn Phong không thuận ý mà đưa tay nắm chặt cằm anh, nhất định để cho Trình Tuyển Vân đối mặt với mình: “Em muốn nghe chính miệng thầy Trình nói cơ!”

“Có, anh thích.” Trình Tuyển Vẫn cười khẽ, ánh mắt lấp lánh: “Anh thích hoa hồng.”

“Chỉ thích mỗi hoa hồng thôi sao?” Nghiêm Vấn Phong nhướng mày, cười hỏi.

Hai người giống như thiếu niên mới biết yêu, ghé vào cửa sổ, nhìn nhau cười ngây ngô.

Cơn gió lạnh thổi qua khiến Trình Tuyển Vân lấy lại được tinh thần: “Em không lạnh sao, mau vào nhà đi.”

“Thầy Trình muốn em vào nhà sao?” Lời nói này có chút mập mờ, làm mặt Trình Tuyển Vân đã đỏ lại càng đỏ hơn, đối với lời đùa giỡn như vậy cũng đã miễn nhiễm: “Thích vào hay không thì tùy.”

“Nếu thầy Trình đã có lòng mời nhiệt tình như vậy thì em sẽ vào.” Nghiêm Vấn Phong vừa nói xong, hai tay mạnh mẽ chống ở bệ cửa sổ, duỗi đôi chân dài, dùng sức lật người nhảy từ bên ngoài vào, ôm lấy Trình Tuyển Vân bước đi trong bóng tối với ánh trăng sau lưng. Trình Tuyển Vân hơi ngạc nhiên, nhìn kĩ hắn như muốn khắc ghi hình ảnh này trong tâm trí mình.

Hai chân Nghiêm Vấn Phong vừa chạm đất, hắn đã cố ý ngã xuống, đè lên người Trình Tuyển Vân, thành công đè thầy Trình xuống giường.

“Em tắm chưa vậy?” Trong tay Trình Tuyển Vân vẫn cầm bông hồng kia, anh giãy dụa tượng trưng mấy cái, bụng dưới của anh cảm nhận được du͙© vọиɠ nồng cháy của thân dưới người đàn ông, trên người bị du͙© vọиɠ gạt đi cơn tức giận.

“Em chưa.” Nghiêm Vấn Phong thì thầm bên tai anh, cầm lấy bông hồng ném nó sang bên cạnh. Hắn đan tay mình vào tay anh, hôn lên vành tai Trình Tuyển Vân: “Đợi lát nữa, chúng ta tắm cùng nhau nhé.”

Dưới thân Trình Tuyển Vân đã ướt, anh không bao giờ có thể chống cự lại được Nghiêm Vấn Phong khi ở trên giường, vì vậy chỉ có thể phát ra tiếng “ừm” dịu dàng như có như không.

Bàn tay còn lại của Nghiêm Vấn Phong nhẹ nhàng luồn vào quần ngủ của anh, sờ ở giữa hai chân anh đến khi tay hắn ướt nhẵn: “Vợ à, anh ướt rồi.”

Nụ hôn của hắn ngày càng thấp xuống phía dưới, cho đến khi chạm tới xương quai xanh thì ngẩng đầu lên nhìn Trình Tuyển Vân: “Vợ, anh vén quần lên cho em ăn sữa nhé, được không?”

“Hừ...” Trình Tuyển Vân xấu hổ tới mức không dám mở mắt ra, chỉ có thể híp mắt, một tay bị Nghiêm Vấn Phong giữ chặt, tay kia sờ lên vạt áo ngủ, chậm rãi kéo lên trên, lộ ra dươиɠ ѵậŧ trắng nõn.

Đầu lưỡi Nghiêm Vấn Phong linh hoạt, không ngừng khıêυ khí©h đầu ngực mẫn cảm, ngón tay liên tục vân vê, quấy phá thân dưới, chọc cho hậu huyệt chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ róc rách.

Hai đầu ngực bị đùa giỡn tới mức sưng đỏ như hai quả anh đào nhỏ, Nghiêm Vấn Phong ngẩng đầu lên hôn môi anh, nụ hôn chứa đựng du͙© vọиɠ và cực kì dịu dàng, khiến Trình Tuyển Vân tưởng như mình đang bồng bềnh trên mây.

Nghiêm Vấn Phong cầm tay Trình Tuyển Vân sờ đũng quần mình. Nó như một cái túi đang căng phồng, cứng đến dọa người, cứ như túp lều nhỏ trong quần tây vậy.

“Vợ ơi, em giúp anh cởi rồi, giờ anh cởi cho em đi.”

Trình Tuyển Vân vụng về cởi dây lưng cho Nghiêm Vấn Phong, người đàn ông cũng không vội vàng, hắn vuốt ngực anh chơi rất vui vẻ. Đợi khi hai người cởi bỏ hết quần áo, hậu huyệt lẳиɠ ɭơ của Trình Tuyển Vân đã run rẩy đến cao trào một lần.

Nghiêm Vấn Phong đặt một chân anh lên vai, nghiêng người đè xuống, xương cốt Trình Tuyển Vân mềm nhũn, cũng không thấy đau đớn gì. Lúc Nghiêm Vấn Phong sắp đâm vào, Trình Tuyển Vân đột nhiên rêи ɾỉ như một con mèo, nói: “Ưʍ...em đeo... đeo bαo ©αo sυ vào.”

Nghiêm Vấn Phong suy nghĩ một chút, vẫn nghe lời Trình Tuyển Vân, dù sao hắn đang theo đuổi anh, nếu chút chuyện trên giường này có thể làm anh vui vẻ thì hắn cũng bằng lòng.

Bαo ©αo sυ Nghiêm Vấn Phong mua có những điểm nổi lên, cùng với gậy thịt thô đen đang ra vào mạnh mẽ cái lỗ gợϊ ɖụ©, đâm thẳng vào điểm nhạy cảm kia. Sau đó thay thế bằng màn tra tấn thong thả chín lần nông một lần sâu, toàn bộ căn phòng hòa chung với tiếng xá© ŧᏂịŧ va chạm, tiếng dâʍ ɖị©ɧ và tiếng kêu như mèo của Trình Tuyển Vân.

Không lâu sau, Trình Tuyển Vân liền xuất tinh trước mặt hắn, âʍ ɦộ cũng đạt cao trào, nóng hổi mυ"ŧ lấy gậy thịt thô to của Nghiêm Vấn Phong, tuyệt tới mức Nghiêm Vấn Phong không nhịn được tát vào mông anh một cái.

“Khi nào thì thầy Trình mang tạp dề về?” Nghiêm Vấn Phong liếʍ liếʍ vành tai anh: “Em muốn anh để mông trần, chỉ mặc tạp dề, nằm sấp trên bàn cho em làm.”

“Hồi chiều nhìn thấy anh mặc nó, em đã cương lên.”

Trình Tuyển Vân bị làm tới thất thần, lời muốn nói ra bị ngắt quãng: “A...a...em... biếи ŧɦái...!”

“Cương lên với vợ mình không phải là biếи ŧɦái.”

Trình Tuyển Vân choáng váng vì bị làm, vòng eo không tự chủ được mà lắc lư theo nhịp. Nghiêm Vấn Phong dùng tư thế đè xuống làm anh một lúc, bàn tay to kéo mông Trình Tuyển Vân đứng lên, xoay người đặt anh lên bệ cửa sổ. Trình Tuyển Vân hô to một tiếng, âʍ ɦộ của anh không ngừng mυ"ŧ chặt lấy gậy thịt. Nghiêm Vấn Phong gác chân anh lên vai hắn, nhanh chóng nhún vai và bắt đầu nhấp không ngừng. Tư thế thẳng đứng khiến côn ŧᏂịŧ đâm vào sâu hơn, Trình Tuyển Vân nhẹ nhàng ngả người ra sau, quai hàm và cổ nối với l*иg ngực nhô ra thành một đường cong duyên dáng, đầu thò ra ngoài cửa sổ, ánh trăng bạc trắng chiếu lên người anh. Hai túi tinh căng mọng, bộ ngực đầy thịt bị nhào nặn đến ra sữa. Phía dưới âʍ ɦộ vừa chặt vừa nóng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ sủi bọt sau những cú đâm nhanh và mạnh, âʍ ѵậŧ sưng đỏ và sung huyết, nơi giao hợp của hai người dính nhớp nháp.

“A...hưʍ...a...ưʍ...chậm lại...chậm một chút...a...” Trình Tuyển Vân lo lắng bị hàng xóm nghe được, cố gắng che miệng ngăn không phát ra tiếng kêu nhưng không thể chống lại Nghiêm Vấn Phong đang hung hăng làʍ t̠ìиɦ, từ kẽ tay anh truyền ra tiếng rêи ɾỉ.

“Được rồi, chậm một chút.” Nghiêm Vấn Phong muốn trêu đùa anh, hắn đột ngột dừng lại và thúc nhanh, từ từ thay đổi góc độ và rút vật khổng lồ từ lỗ của anh ra. Vật khổng lồ kia chạm vào một điểm nhô lên, cạ điểm đó đến ngứa ngáy tràn lan bên trong.

Trình Tuyển Vân không thoải mái, xoay xoay eo tỏ ý khó chịu: “Ưʍ...Không cần chậm như vậy...”

Nghiêm Vấn Phong lại khiêng một chân khác của Trình Tuyển Vân lên, lưng dưới Trình Tuyển Vân bị ấn vào bệ cửa sổ, đau tới phát khóc. Anh đá Nghiêm Vấn Phong một cái, thân dưới sếp Nghiêm vất vả nhịn khổ, ngoan ngoãn quay đầu lại lấy gối trên giường ra lót ở sau lưng anh. Người được thoải mái hơn một chút, Trình Tuyển Vân còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Nghiêm Vấn Phong đã gác chân anh lên eo hắn, kiếm tốt đã được tra vào vỏ kiếm. Anh vòng tay qua cổ Nghiêm Vấn Phong, bị va chạm mà phát ra âm thanh hừ hừ giống như một chú mèo. Cây hàng của người đàn ông to lớn và rắn chắc, mỗi lần đâm vào vừa sâu vừa nặng, tốc độ không nhanh nhưng lại đưa anh lêи đỉиɦ không biết bao nhiêu lần.

“Vợ em có thoải mái không?”

“Ừm...thật thoải mái...A! Ưʍ...đừng sâu như vậy...” Hầu như mỗi lần thứ đó đâm vào cổ tử ©υиɠ, Trình Tuyển Vân lại hét lên và bắn ra vài lần.

“Cần phải sâu như vậy.” Nghiêm Vấn Phong liếʍ ngực anh, hai quả anh đào trắng nõn mềm mại đang chảy nước: “Dươиɠ ѵậŧ lớn cắm sâu, để vợ sinh con gái cho em.”

Trình Tuyển Vân bị đâm tới chịu không nổi, trước đó anh đã bắn ra hai lần rồi, sợ rằng tới sáng mai thắt lưng sẽ rã rời, ngặt nỗi oan gia trên người không chịu dừng lại và xuất ra dễ dàng như thế. Trình Tuyển Vân đành phải hôn trán hắn, cố ý xoa nắn hai đầu ngực tiến đến trước miệng người đàn ông, eo đung đưa, lỗ huyệt cũng dùng sức cố gắng hầu hạ côn ŧᏂịŧ to lớn kia: “Để chồng làm lớn bụng, sinh con gái cho chồng, chồng mau cho vợ....đưa nó cho vợ.”

Bị trêu chọc, thắt lưng và bụng Nghiêm Vấn Phong thắt lại, không quan tâm đến việc âʍ ɦộ bị cọ xát, nghe theo bản năng mà mạnh mẽ đâm vào âʍ ɦộ lẳиɠ ɭơ, khung cửa sổ bị va chạm vang lên tiếng “ầm ầm”: “Tiểu dâʍ đãиɠ, dám quyến rũ em, xem em tách chân anh ra thế nào.”

“A...đừng...chồng...nhẹ một chút...muốn bị chơi...”

Sau khi Nghiêm Vấn Phong nhấp hàng trăm cái, côn ŧᏂịŧ cuối cùng cũng nảy lên, chạm vào cổ tử ©υиɠ và bắn ra ngoài.

Xuyên qua lớp bαo ©αo sυ, Trình Tuyển Vân có thể cảm nhận được cây gậy đang nảy liên hồi, thiếu kí©h thí©ɧ bắn vào trong. Anh liếʍ môi, cảm thấy không quen.

Nghiêm Vấn Phong bế anh lên giường, đưa tay ra lần nữa để lấy bαo ©αo sυ, Trình Tuyển Vân vội vàng kéo tay hắn, giả vờ đáng thương nói: “Không cần đâu, ngày mai anh phải đi làm.”

Nghiêm Vấn Phong nghe anh làm nũng, muốn cứng rắn cũng không được, nhìn vào gương mặt đáng thương của Trình Tuyển Vân, hắn thầm mặc niệm Thanh Tâm Chú, mới miễn cưỡng kìm nén du͙© vọиɠ của bản thân, sắc mặt nghẹn lại đến khó coi, cam chịu bế Trình Tuyển Vân vào phòng tắm rửa.

Trình Tuyển Vân nhìn vẻ mặt không tình nguyện của Nghiêm Vấn Phong, không nhịn được mà cười thầm. Nghiêm Vấn Phong nhặt đống bαo ©αo sυ định ném vào bồn cầu để xả đi, Trình Tuyển Vân liền nói: “Lần sau đừng ném xuống bồn cầu, dễ tắc lắm.” Đường ống nước của khu tập thể cũ này xuống cấp trầm trọng.

Nghiêm Vấn Phong dựa vào tường, ôm anh vào lòng để đi tắm, hai cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dán vào nhau, có chút động tình. Thứ kia của Nghiêm Vấn Phong nóng đến dọa người, áp sát vào chân Trình Tuyển Vân khiến anh phải xin tha: “Thật sự không được đâu, ngày mai anh sẽ không dậy được.”

Thầy Trình làm việc vất vả, ở trong trường mẫu giáo hầu như đều phải đứng, Nghiêm Vấn Phong cố nén du͙© vọиɠ và luyến tiếc muốn làm anh, chỉ bảo anh kẹp chặt chân và chà xát chân mình.

“Cuối tuần em không đeo bao được không?” Nghiêm đại cẩu khàn giọng cầu khẩn, không ngừng cọ xát người anh. Thầy Trình thiếu chút nữa đã bị mê hoặc, cực kì không kiên định nói: “Không được.”

“Vậy hôm sau không đeo bao được không?”

“Ngày hôm sau là cuối tuần, không sao đâu.”

Nghiêm Vấn Phong bĩu môi, Trình Tuyển Vân không cho hắn bắn vào trong, không phải là sợ trúng thưởng...

Trúng thưởng?

Nghiêm Vấn Phong cọ nhanh hai mươi phút, cuối cùng mới bắn ra trên đùi Trình Tuyển Vân.

Hai người tắm rửa sạch sẽ rồi lăn vào ổ chăn, cả người Trình Tuyển Vân bủn rủn, tìm một chỗ thoải mái trong lòng Nghiêm Vấn Phong, định nhắm mắt thì đột nhiên nghe Nghiêm Vấn Phong hỏi: “Anh đã kiểm tra chưa?”

Trình Tuyển Vân đang choáng váng, bị hắn hỏi thế có chút mơ hồ: “Kiểm tra cái gì?”

Nghiêm Vấn Phong không biết nói như thế nào, thành tích môn sinh vật học cấp ba của hắn không tốt, mỗi khi đến tiết học nghiên cứu cấu tạo cơ thể người là lại ngủ gật, vậy nên không biết nguyên lý thụ thai của người song tính có giống với phụ nữ hay không.

“Ngày mai anh xin nghỉ, em đưa anh tới bệnh viện kiểm tra nhé?”

Nghe đến bệnh viện, Trình Tuyển Vân theo thói quen nhíu mày: “Cái gì cơ? Đang bình thường sao lại nói đến chuyện này? Chẳng lẽ em sợ mình bị bệnh à?”

Thấy Trình Tuyển Vân sắp nổi giận, Nghiêm Vấn Phong vội vàng dỗ dành anh, có chút tự trách và xấu hổ: “Lúc trước không phải em chưa từng đeo bao sao?”

“Mà trước kia anh cũng chưa đi khám bao giờ đúng không? Em đưa anh tới bệnh viện tư nhân của em, tính bảo mật rất cao, anh không cần phải sợ.”

Trình Tuyển Vân vùi đầu ở trước ngực hắn, rầu rĩ không lên tiếng, anh vẫn luôn giữ bí mật về sức khỏe của mình. Các loại kiểm tra sức khỏe mỗi lần khám anh đều lừa gạt cho qua, anh có cảm giác mình đang bước đi trên một lớp băng mỏng. Kỳ thật, hoàn cảnh xã hội hiện tại đã không còn sự kì thị đối với người song tính nữa, cũng có không ít minh tinh, doanh nhân giàu có đã lên tiếng công khai tin tức mình kết hôn với người song tính. Số lượng người song tính mặc dù ít nhưng trong nhiều năm trôi qua, không ít tổ chức cũng vì tranh thủ công tác bảo vệ hòa bình đối với người song tính mà cố gắng không ngừng. Chỉ là nhiều năm trôi qua như vậy, anh cũng không có cách nào vượt qua được chướng ngại trong lòng nên đều cố ý trốn tránh điều đó. Từ lâu anh đã nghĩ rằng mình sẽ luôn cô độc trong cuộc đời này, sẽ nuôi một chú chó khi về già, không cần ai bầu bạn cũng không cần ai bảo vệ.

Nhưng Nghiêm Vấn Phong đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời, làm anh có chút mông lung, không chắc chắn.

Mặc dù không hy vọng mối quan hệ giữa anh và Nghiêm Vấn Phong sẽ được lâu dài, nhưng con người mà, còn sống là còn hy vọng.

“Người khác sẽ không phát hiện sao?” Trình Tuyển Vân nhẹ giọng hỏi.

Trái tim của Nghiêm Vấn Phong sắp tan chảy, hôn một cái lên mặt Trình Tuyển Vân: “Em sẽ bảo vệ tốt cho thầy Trình của em.”

Cuối cùng, Trình Tuyển Vân đồng ý đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe vào cuối tuần.

Đôi mắt Trình Tuyển Vân dịu dàng và thân mật, chậm rãi khép lại, bỗng chợt nhớ ra điều gì đó, anh đẩy Nghiêm Vấn Phong ra: “Hoa hồng, hoa hồng.”

Nghiêm Vấn Phong buồn cười, vén chăn lên, nhặt hoa hồng bị ném chỏng chơ ở bên giường lên, không có bình hoa nên hắn đổ đầy nước vào chiếc cốc màu đỏ, nhẹ nhàng cắm bông hoa hồng vào.

Lúc quay lại giường, Trình Tuyển Vân vẫn đang cố gắng đợi hắn, bị hắn ôm vào trong ngực, hô hấp dần ổn định.

Hai người ôm nhau ngủ, một đêm dài không mộng mị.

Sáng hôm sau, Trình Tuyển Vân thức dậy đúng giờ, đánh răng rửa mặt. Nghiêm Vấn Phong còn ngái ngủ, cầm điện thoại di động lên muốn gọi đồ ăn bên ngoài, bị Trình Tuyển Vân ngăn lại: “Hôm nay còn sớm, anh phải đi nhà trẻ.”

Mỗi lần nghe Trình Tuyển Vân nói đi nhà trẻ, Nghiêm Vấn Phong đều cảm thấy anh giống như đứa bé đi nhà trẻ vậy.

Thật là... Đáng yêu chết mất!

Hai người thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị ra ngoài, bộ đồ của Nghiêm Vấn Phong hơi nhăn, nhưng hắn không quan tâm chút nào, Trình Tuyển Vân không nhịn được nói: “Em đi cũng không chịu mang theo vài bộ quần áo, sáng nào ra ngoài cũng mặc quần áo bẩn.”

Đầu óc Nghiêm Vấn Phong nhanh chóng nhảy số: “Thầy Trình đang mời em đến nhà ở chung sao?”

“Rõ ràng là đêm qua em đòi ngủ với anh.”

“Ai nói? Đêm qua rõ ràng anh đòi em vào ngủ cùng.”

Trình Tuyển Vân lười tách bạch rạch ròi với cái tên mặt dày vô sỉ này, lúc ra ngoài sân phát hiện trước cửa có một chiếc Cayenne màu sâm panh đậu ở đó, Tưởng Nhiên thấy hai người họ đi ra lập tức từ ghế lái đi xuống, cúi đầu nói chào buổi sáng.

Nghiêm Vấn Phong khoác vai Trình Tuyển Vân, gật đầu nói: “Anh đi làm cùng chị dâu, lát nữa em đến nhà trẻ đón anh là được.”

“Nói bừa, chị dâu cái gì!” Mới sáng sớm mà tai Trình Tuyển Vân đã đỏ ửng lên vì xấu hổ.

Tiếng chào “chị dâu” của Tưởng Nhiên chưa kịp nói ra đã bị nghẹn lại trong họng, trên mặt anh ta nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Vâng, thưa sếp Nghiêm.”

Sáng sớm mùa đông, không khí lạnh như băng, Nghiêm Vấn Phong mặc ít, trời sinh hắn đã không sợ lạnh, tuổi trẻ mạnh mẽ tràn ngập năng lượng. Trái lại với Trình Tuyển Vân, chưa tính áo khoác bọc ở ngoài, trước khi ra cửa còn đeo thêm khăn quàng cổ màu xanh đậm, hai tay đúc trong túi áo khoác ngoài không muốn lấy ra.

Nghiêm Vấn Phong muốn ôm anh đi dạo, Trình Tuyển Vân sống chết không đồng ý, vì vậy hắn không thể làm gì khác ngoài việc cầu xin anh, hai người đi song song, dán sát vào nhau, tay Nghiêm Vấn Phong đúc vào túi áo khoác của thầy Trình, đan tay hai người vào nhau và siết chặt.

Lúc này trên đường không có nhiều người đi lại lắm, Trình Tuyển Vân đi trên con đường quen thuộc đến mức nhắm mắt lại cũng có thể đi đúng, bàn tay của anh được bao bọc trong sự ấm áp của bàn tay khác, đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng.

Đi đến trước quầy ăn sáng mình hay ăn, Trình Tuyển Vân mời Nghiêm Vấn Phong ăn bánh kếp nhân trứng.

Vốn tưởng rằng một ông trùm xã hội đen quen sống an nhàn, sung sướиɠ như vậy sẽ không tùy tiện ăn đồ ăn ven đường, không ngờ Nghiêm Vấn Phong lại vui vẻ đón nhận chiếc bánh kếp nhân trứng gà nóng hôi hổi, vừa đi vừa nhấm nháp chiếc bánh cùng Trình Tuyển Vân, tay còn lại vẫn giữ chặt lấy tay anh.

Trình Tuyển Vân nói: “Anh còn tưởng em sẽ không ăn quán ven đường chứ.”

“...Em đã nói với anh rồi, vị cành vàng lá ngọc đó là bà Khoát.” Nghiêm Vấn Phong đảo tròng mắt, mỉm cười nghiêng đầu nhìn anh: “Sau này, anh chính là bà chủ lớn nhà họ Nghiêm.”

“...” Trình Tuyển Vân né tránh ánh mắt của hắn: “ Không biết nói gì với em luôn đấy!”

“Chờ anh trở thành bà chủ Nghiêm rồi, muốn ăn quán ven đường, em sẽ mua cho anh một cái- à không, mời một bậc thầy chuyên làm quán ăn ven đường, mở quán ở nhà, dùng nguyên liệu tươi mới làm cho anh.”

“Như vậy còn gọi là quán ven đường nữa à?” Trình Tuyển Vân buồn cười, Nghiêm Vấn Phong thấy anh nở nụ cười, đạt được mục đích, trong lòng cũng vui vẻ.

Bất tri bất giác sắp đến cửa nhà trẻ, Trình Tuyển Vân muốn rút tay ra, Nghiêm Vấn Phong không cho, hai người lôi lôi kéo kéo ở dưới bóng cây một lúc, Nghiêm Vấn Phong tranh thủ hôn anh một cái, hai gò má Trình Tuyển Vân phiếm hồng, nhẹ nhàng đá hắn một cái.

“Đang ở trên đường lớn, đừng có làm bậy.”

“Làm sao? Em hôn vợ mình cũng không được à?”

“Ngày hôm qua anh xuống xe bị em kéo lấy, để cho đồng nghiệp của anh nhìn thấy, còn tưởng rằng anh bị xã hội đen đuổi gϊếŧ đấy!”

Vẻ mặt Nghiêm Vấn Phong đầy ba chấm: “Có tên xã hội đen nào đẹp trai như em không?”

Trình Tuyển Vân cố nhịn cười, giơ tay nhéo vành tai Nghiêm Vấn Phong một cái: “Cũng không thể trách người ta hiểu lầm được, em nhìn mình đi, ngày nào cũng mặc đồ đen.”

Anh đột nhiên nhớ ra, mình còn không biết rốt cuộc Nghiêm Vấn Phong bao nhiêu tuổi.

Anh hỏi Nghiêm Vấn Phong, hắn cong môi và suy nghĩ một lúc: “Hai mươi lăm.”

Thầy Trình híp mắt: “Em lừa anh à?”

“Ai lừa anh chứ? Người ta hai mươi lăm tuổi thật mà!” Sinh nhật hắn vào cuối năm, qua sinh nhật, hắn sẽ hai mươi ba tuổi, sau Tết Dương lịch, hắn sẽ hai mươi tư, làm tròn thêm tuổi mụ là hai mươi lăm, không có vấn đề gì cả.

Trình Tuyển Vân nhìn Nghiêm Vấn Phong như vậy là biết đáp án này không đúng lắm, dù sao thì lớn hay nhỏ cũng như nhau, nói chung anh cũng đoán được người này tuổi còn trẻ. Chỉ cần hắn đủ tuổi trưởng thành là được, anh không quan tâm đến điều gì khác.

“Hai mươi lăm thì hai mươi lăm, ngày nào em cũng mặc bộ đồ như bốn mươi lăm, anh nói với đồng nghiệp em là em họ anh, người ta cũng không muốn tin.”

Nghiêm Vấn Phong gật đầu, bởi vì công việc xã giao và giao dịch kinh doanh, sau khi tốt nghiệp trung học hắn đã bắt đầu mặc đồ vest, nếu không sẽ không thể kiểm soát được tình hình. Tất cả quần áo của hắn là do thư kí mua, và chúng đều là những bộ vest và áo sơ mi màu đen.

Nếu thầy Trình thấy chán, hắn có thể đổi khẩu vị cũng được.

Trong đầu Nghiêm Vấn Phong đã có âm mưu, nhưng bên ngoài hắn vẫn mạnh miệng: “Tại sao anh lại nói với người khác em là em họ của anh, anh nói thẳng em là chồng anh không được sao?”

Thầy Trình giơ tay lên gõ vào trán hắn hai cái.

Hai người dính lấy nhau một lúc, thầy Trình đi vào nhà trẻ, trước khi vào còn không quên quay đầu lại nhìn Nghiêm Vấn Phong, ghét bỏ phất tay bảo hắn đi nhanh lên. Trình Tuyển Vân luôn luôn đến sớm, ngay cả khi hôm nay bị trì hoãn vì nói chuyện cùng Nghiêm Vấn Phong, anh vẫn còn hai mươi phút trước khi vào giờ học. Những đồng nghiệp khác cũng chưa tới, ánh mặt trời chiếu vào trong nhà trẻ, xung quanh tràn ngập không khí trẻ con khiến tâm trạng Trình Tuyển Vân vui sướиɠ rộn ràng. Mãi đến khi nhìn thấy thầy hiệu trưởng hiền lành ngồi ở sô pha bên cửa sổ trong phòng giáo viên đang đọc báo, trong tay là ly trà nóng đang bốc hơi nghi ngút. nhìn thấy anh đẩy cửa bước vào, ông cất tờ báo, trên mặt nở một nụ cười hiền hậu, và có một chút trêu chọc.

Từ cửa sổ phòng giáo viên có thể nhìn ra cổng nhà trẻ.

Mặt Trình Tuyển Vân đỏ bừng, ngại ngừng cười với thầy hiệu trưởng: “Hôm nay thầy đến trường sớm vậy?”

“Người lớn yêu nhau nên cảm thấy không đủ à?” Ý cười trên mặt hiệu trưởng không hề giảm, nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Trình Tuyển Vân, ông cũng không trêu chọc hậu bối trẻ tuổi này nữa, chuyển sang đọc báo với tâm trạng vui vẻ.

Trình Tuyển Vân nhanh chóng thay quần áo rồi làm việc, cầm cây lau nhà như thể chạy trốn, đi đến phòng học để lau, nhiệt độ trên mặt nóng đến mức anh phải lau nó.

Sau khi hoàn thành xong xuôi, độ nóng của sàn lớp học sẽ được hạ xuống một phần.

Lại là một buổi sáng bận rộn.

Rốt cục mãi tới lúc nghỉ trưa, Trình Tuyển Vân mới lấy điện thoại di động ra, hộp thoại đầu tiên hiện lên vài chấm đỏ nhỏ.

[Đại ca xã hội đen]: Nghỉ trưa chưa?

[Đại ca xã hội đen]: Sao còn chưa trả lời tin nhắn?

[Đại ca xã hội đen]: Này, đừng nói là anh làm giáo viên lại còn phải ngủ với bọn nhóc con đó đấy nhé?

[Đại ca xã hội đen]: Em cảnh cáo anh, không được ngủ với tên mập đó!

[Đại ca xã hội đen]: (phẫn nộ.gif)

Gương mặt Trình Tuyển Vân tràn đầy ý cười, ánh mắt anh dịu dàng mà chính anh cũng không nhận ra.

[Lớp Mây nhỏ- thầy Trình]: Vừa mới làm xong. Không cần ngủ cùng mấy đứa nhỏ, hơn nữa bạn nhỏ đó tên là Đô Đô, đừng có gọi là nhóc mập hay tên béo gì đó nữa.

Không ngờ ngay sau đó trên hộp thoại hiển thị “Đối phương đang nhập”

[Đại ca xã hội đen]: Thích gọi là Đô Đô lắm đúng không? Vậy sao anh không gọi em là Phong Phong đi?

[Lớp Mây nhỏ- thầy Trình]: So đo với cả đứa trẻ con ba tuổi, em thật là không biết xấu hổ!

Bên này Nghiêm Vấn Phong đang đội mũ bảo hiểm ngồi xổm trên công trường cùng mấy cấp dưới ăn cơm hộp, một tay cầm hộp cơm, một tay cầm điện thoại di động trả lời tin nhắn.

[Đại ca xã hội đen]: Ừ, em không biết xấu hổ vậy đó!

[Đại ca xã hội đen]: Anh tranh thủ giờ nghỉ trưa, mau chợp mắt một lát, em đi làm, buổi tối qua đón anh. (yêu em.gif)

[Lớp Mây nhỏ- thầy Trình]: Em mau tập trung làm việc đi.

Tưởng Nhiên cầm hộp cơm đi theo Nghiêm Vấn Phong, công trường có gió rất lớn, anh ta cảm thấy ăn một miếng cơm thì nửa miếng đều là cát, trong lòng vô cùng khổ sở.

Tiểu Giang bảo hắn thay thế Triệu Tùy, ở bên cạnh Nghiêm Vấn Phong một khoảng thời gian. Ai ngờ sản nghiệp của nhà họ Nghiêm lớn như vậy, Nghiêm Vấn Phong còn tự mình xuống cơ sở, đến công trường theo dõi tiến độ, đây là điều anh ta không ngờ tới. Anh ta quen làm việc trong phòng giấy, đã bao giờ phải trải qua nỗi khổ này đâu.

Đây là hạng mục lớn đầu tiên của Nghiêm Vấn Phong ở thành phố Z. Hắn không mượn con đường của cha mình ở Trung Quốc mà chỉ dựa vào số vốn và những mối quan hệ mình tích lũy được ở nước ngoài để bắt đầu lại từ đầu. Nhưng muốn bắt đầu ở một thành phố lâu đời như thành phố Z, cũng có chút gian nan.

Hắn muốn quét sạch toàn bộ nhà họ Nghiêm, nhưng vừa mới bắt đầu thì không thể không chịu chút đau khổ, Nghiêm Vấn Phong hoàn toàn hiểu rõ điều này.

Hắn cũng không thể ở trên công trường cả ngày. Triệu Tùy không ở đây, có một số việc Tưởng Nhiên không tiện nhúng tay vào, tài liệu tồn đọng ngày càng nhiều hơn. Hơn bốn giờ chiều, hắn đến ngôi biệt thự nằm giữa sườn núi của nhà họ Nghiêm, sau khi trở về từ thành phố S, hắn làm việc ở đây. Vừa bước vào cửa hắn đã vội vàng đi tắm, gột rửa sạch sẽ đất cát bị gió thổi vào dính trên tóc.

Tưởng Nhiên chuẩn bị quần áo mới theo yêu cầu của hắn, sau khi thay xong hắn sốt ruột đi đón Trình Tuyển Vân tan làm. Tưởng Nhiên không dám tắm rửa trong nhà họ Nghiêm, chỉ có thể mặt tro mày xám lái xe đưa Nghiêm Vấn Phong đi.

Khi xe đang đi trên cao tốc, Nghiêm Vấn Phong đột nhiên làm khó dễ: “Cậu bảo người chuẩn bị cho tôi một chiếc xe đạp, tốt nhất là loại đời cũ, phía sau phải có chỗ ngồi, lập tức gửi qua nhà trẻ bên kia, xuống xe tôi phải dùng đến nó.”

Tưởng Nhiên khóc không ra nước mắt, thừa dịp xe chạy ra khỏi cao tốc và chờ đèn đỏ, vội vàng gọi điện thoại để giải thích sự việc. Trợ lý Nghiêm Vấn Phong ở bên kia cơ bản không hỏi nhiều, nghe vậy trực tiếp nói: “Được” làm Tưởng Nhiên sửng sốt. Không hổ là người có xuất thân quyền lực, ra lệnh một cái khiến người ta kính nể.

Năm giờ ba mươi tan học, Trình Tuyển Vân dắt tay Đô Đô, lặng lẽ nhìn xung quanh một lúc, nhưng không thấy chiếc Mercedes màu đen hay chiếc Cayenne nào.

Có phải có chuyện gì nên tới chậm không?

Trong lòng Trình Tuyển Vân có chút rầu rĩ, vừa đúng lúc Đô Đô kéo tay muốn nói chuyện với anh. Trình Tuyển Vân ổn định lại tâm trạng, khom lưng cười tủm tỉm nghe Đô Đô nói giọng trẻ con kể lại tình tiết phim hoạt hình mình vừa xem.

Không ngờ mới được hai phút, Trương Nhã Nhã đứng bên cạnh đột nhiên nhỏ giọng kêu lên: “Trời ạ!”

Trình Tuyển Vân ngẩng đầu, liếc mắt một cái, nhìn thấy Nghiêm Vấn Phong cách đó không xa.

Nghiêm Vấn Phong cũng đang nhìn hắn, dương dương cười đắc ý.

Hôm nay hắn không dùng keo xịt, để kiểu tóc tùy ý lại mát mẻ, mặc áo sơ mi trắng đơn giản rộng thùng thình, vẫn cởi hai nút áo, tay áo gấp đến khuỷu tay, vạt áo sơ mi gập vào trong quần jean rách màu xanh đậm, cổ tay đeo đồng hồ thông minh, chân mang một đôi giày bóng rổ hàng hiệu phối màu đen đỏ. Quan trọng nhất là người đàn ông này còn đạp một chiếc xe đạp kiểu cũ, đáng tiếc là đạp không vững lắm, có thể nói là run rẩy đi về phía Trình Tuyển Vân, còn hưng phấn mà gảy chuông trên tay lái, leng keng leng keng, cảm thấy mình cực kỳ oai phong.

Hình ảnh này đặc biệt thích hợp xuất hiện vào chạng vạng mùa hè năm mười bảy tuổi, hoàng hôn rực rỡ. Nghiêm Vấn Phong cực kỳ giống nam thần sân trường thời sinh viên sẽ chọc cho nữ sinh mở cờ trong bụng, vụиɠ ŧяộʍ thầm mến, đạp xe đạp đi qua như gió lùa, trên áo sơ mi trắng là mùi chanh nhàn nhạt của nước giặt quần áo, ngẩng đầu nhìn một cái, có thể chết đuối trong nụ cười mê người của hắn.

Anh biết Nghiêm Vấn Phong rất đẹp trai, là nét đẹp khí phách của người đứng trên đỉnh cao, khí chất tao nhã lại tràn đầy tính chiếm hữu, anh tuấn mê người.

Hôm nay Nghiêm Vấn Phong vẫn đẹp trai như cũ, là loại ánh nắng tươi sáng đẹp mắt, cười đến hơi lộ ra hai cái răng nanh, mang theo chút khí phách lưu manh của nam sinh đẹp trai.

Trình Tuyển Vân sững sờ, Đô Đô kéo anh hai cái cũng không có phản ứng: "Thầy Trình, thầy Trình!

“À! Sau đó heo con làm sao vậy?”

Trình Tuyển Vân đột nhiên giật mình, bừng tỉnh, vội vàng cúi đầu, tiếng tim đập lại càng ngày càng càn rỡ, mặt cũng đỏ bừng, muốn tiếp tục nói chuyện với Đô Đô về phim hoạt hình để dời đi lực chú ý của mình một chút, ổn định lại cảm xúc, không ngờ Đô Đô lại theo ánh mắt lúc trước của anh thấy được Nghiêm Vấn Phong: “Anh đẹp trai kia là ai vậy?”

Đinh đinh.

Một tiếng chuông xe vang lên, Nghiêm Vấn Phong dừng xe trước mặt anh, chân dài chống đỡ, lấy tay gãi gãi mái tóc bị gió thổi loạn, quay đầu mỉm cười nhìn anh: “Thầy Trình, tan học rồi sao?