Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Hạ Phàm, Bánh Bao Bảo Bối Được Cả Hoàng Cung Đoàn Sủng

Chương 3: Phiên bản thu nhỏ của Ma Vương (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trời ơi.

Thì ra phụ hoàng hắn vẫn còn ở đây...

Phụ hoàng không có việc triều chính cần xử lý sao!

Đúng vậy, người đến chính là Thác Bạt Liêu. Hắn dự định nhân đêm khuya lén lút đến thăm muội muội, không để phụ hoàng hắn phát hiện.

Kết quả là...

Phụ hoàng hắn vẫn còn ở đây!

Lúc này, phụ hoàng còn đang ôm muội muội đi đi lại lại.

Thật là đáng ghét.

Hắn chỉ muốn nhìn muội muội mình một chút thôi, sao lại khó đến thế chứ.

Thác Bạt Liêu lấy ra một cây hương từ trong tay áo, nghĩ một chút rồi lại cất đi, thôi vậy, lỡ như muội muội hắn hít phải thì làm sao?

Hắn quyết định nhẫn nhịn thêm một chút nữa vậy.

Cuối cùng, Thác Bạt Liêu chỉ có thể rời đi, trong lòng tức giận ghi một mối hận.

Phụ hoàng thật đáng ghét!

Thác Bạt Ấu An đã tròn một tháng, cuối cùng nàng cũng biết được tình hình hiện tại của mình từ miệng của các cung nữ. Nàng vốn là một Hoa Thần của Thiên giới, vì một lí do mà đã đến Ma tộc.

Lần đầu tiên hạ phạm, nàng không cẩn thận nhảy đến thế kỷ 21, sống ở đó cả đời mà không tìm thấy Ma Vương, vì vậy nàng lại phải nhảy lần nữa.

Lần này, nàng nhảy đến một thời đại giả tưởng, nơi đây là Tây Nguyệt đại lục, Vân Khê quốc.

Vân Khê quốc nằm ở vùng biên giới, sa mạc nối tiếp nhau, đất đai khô cằn, rất khó để trồng cây và lúa gạo, thời tiết cũng khá khắc nghiệt, nhưng người dân ở đây rất dũng cảm và giỏi chiến đấu, cho nên dù tài nguyên nghèo nàn, họ vẫn có thể giành được một vị trí trong thế giới cổ đại ăn thịt người này.

Hoàng đế Vân Khê quốc, Vân Võ Đế là một chiến thần, toàn bộ đất nước hiện tại đều do một tay hắn mở rộng, nhưng hắn chỉ giỏi chiến đấu, còn về phát triển nông nghiệp thì không mấy am hiểu dẫn đến quốc khố hiện giờ đang rất khô cạn, không còn mấy đồng.

Tóm lại.

Đất nước này vừa nghèo vừa hẻo lánh, ngoài việc đánh giặc ra thì mọi thứ đều trống rỗng.

Tuy nhiên...

Trong những ngày gần đây, nàng phát hiện ra Vân Võ Đế là một người cha cực kỳ yêu thương con gái, suốt ngày ôm nàng vào trong lòng!

Điều này dẫn đến việc nàng không có chút riêng tư nào, từ ăn uống đến vệ sinh đều bị hắn nhìn thấy.

Thác Bạt Ấu An: ...

Em bé thì không có quyền riêng tư sao!

Nhưng...

Thác Bạt Ấn An nhìn thoáng qua người mẹ xinh đẹp và bộ dáng soái khí của Vân Võ Đế, nàng tha thứ cho hắn.

Gen của bọn họ tốt như vậy, không có lý do gì nàng không hy vọng trong kiếp này, nàng sẽ không quá xấu xí.

Người đẹp dù có phạm phải sai lầm nàng vẫn có thể chấp nhận được.

Đúng vậy, nàng là một người rất coi trọng ngoại hình!

Tại sao lại phải tìm Ma Vương?

Còn không phải vì hắn đẹp trai sao.

“Bệ hạ, sắp đến trăm ngày của An An rồi...”

Hoàng Hậu có hơi do dự nhưng vẫn nói ra: “Có lẽ chúng ta nên tổ chức một buổi yến tiệc đơn giản một chút.”

Làm một buổi yến tiệc long trọng thì không thể được.

Bởi vì không có tiền.

Nhưng nếu không tổ chức thì nàng cũng cảm thấy có chút không đành lòng, đây là nữ nhi bảo bối của nàng mà.

Vân Võ Đế lại có ý tưởng khác.

“Ta đã quyết định rồi, buổi lễ tròn trăm ngày của An An sẽ tổ chức trong bảy ngày!”

Hoàng Hậu ngạc nhiên nhìn về phía hắn: “Bệ hạ?!”

“Trước đây... buổi lễ tròn trăm ngày của các Hoàng tử cũng chỉ tổ chức ba ngày mà thôi...”

Trong lòng Hoàng Hậu cảm thấy vui mừng nhưng vẫn còn chút do dự.

Thập Hoàng tử sinh trước An An có vài ngày, lễ tròn trăm ngày của nó cũng chỉ được tổ chức trong ba ngày...

Nếu lễ của An An tổ chức trong bảy ngày, bên Hi Quý phi nói không chừng còn ghi hận An An đấy.

Hoàng Hậu không dám nghĩ người khác cũng tốt với An An.

Nàng không muốn An An có thêm kẻ thù.

“Không sao cả.”

Vân Võ Đế nói với giọng điệu bình thản: “Chỉ là Hoàng tử thôi, đâu cần phải cưng chiều quá mức như thế?”

“Bọn chúng có đáng yêu bằng An An của trẫm không?”

Hoàng Hậu: ...

Dù rất vui mừng nhưng bệ hạ à, việc này chắc chắn sẽ làm cho mấy Quý phi kia không vui đó.

“Việc này trẫm đã quyết định rồi, trẫm muốn thông báo với cả thiên hạ rằng Công chúa yêu quý của trẫm đã tròn trăm ngày!”
« Chương TrướcChương Tiếp »