Chương 11: Thế nhưng bây giờ Đỗ Tử Kiêu nói hắn vẫn còn yêu anh

Đội ngũ chương trình có chuẩn bị phòng nghỉ ngơi riêng cho từng vị cố vấn, trong phòng có gương trang điểm, nước uống và một chiếc ghế sofa êm ái, sau khi chương trình chính thức được ghi hình, đây cũng sẽ trở thành phòng nghỉ ngơi cố định cho bốn vị cố vấn.

Đỗ Tử Kiêu bước vào như phòng của mình, nhưng hắn lại nói: “Thật xin lỗi, phòng nghỉ mà chương trình sắp xếp cho tôi có chút vấn đề. Xin hỏi tôi có thể tạm thời ở lại đây một lát được không?”

Bạch Triết đang nghiên cứu hợp đồng, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn hắn, anh còn chưa kịp nói gì thì Trình Lâm đã từ chối không chút lưu tình: “Không thể, cám ơn.”

Da mặt Đỗ Tử Kiêu dày cũng không phải ngày một ngày hai, cho dù Trình Lâm có nói một trăm câu “không thể”, hắn cũng chỉ nhìn một mình Bạch Triết.

Thấy Bạch Triết không hề đáp lại, trái lại anh nhìn về phía tài liệu trong tay, Đỗ Tử Kiêu liền tiến hai bước về phía Bạch Triết.

“Tôi chỉ ở lại đây một lúc thôi.”, giọng điệu Đỗ Tử Kiêu đáng thương, biểu tình cũng đáng thương không kém: “Ekip chương trình không bố trí phòng nghỉ cho tôi, nếu anh không thu nhận tôi, tôi chỉ có thể ngồi ở đại sảnh thôi.”

“Vậy cũng mời cậu đi tìm tổ chương trình giải quyết đi, thầy Bạch ở đây…”, Trình Lâm đứng chắn trước mặt Bạch Triết, giọng điệu xa cách, cực kỳ không khách sáo, thẳng tay đuổi người.

Đỗ Tử Kiêu dừng lại cách Trình Lâm ba bước, từ góc độ này, hắn có thể thấy rõ lông mày hơi chuyển động của Bạch Triết.

“Bạch Triết…”, hắn đáng thương gọi anh.

“Trình Lâm,” Bạch Triết xoa lông mày: “Cô chứ để cậu ấy ở lại đây một lát đi.”

“Thầy Bạch!”, Trình Lâm tức giận giậm chân, nhưng Bạch Triết đã gật đầu, cô cũng không còn cách nào khác, đành phải cho Đỗ Tử Kiêu ở lại.

Cô yêu cầu Đỗ Tử Kiêu ngồi trên ghế sô pha phía sau Bạch Triết, nhưng Đỗ Tử Kiêu không nghe, cứ khăng khăng ngồi lên chiếc ghế bên cạnh Bạch Triết.

Bạch Triết nhìn bản hợp đồng trong tay, hắn thì nhìn chằm chằm Bạch Triết, còn Trình Lâm tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Đỗ Tử Kiêu sợ bị nhìn chằm chằm sao? Hắn không sợ, không những không sợ mà còn mặt dày mày dạn đưa ra yêu cầu: “Chị Trình Lâm, tôi có thể làm phiền chị một chuyện được không?”

Trình Lâm nói: “Không thể!”

“Tôi có thể làm phiền chị ra ngoài một lát được không?”, Đỗ Tử Kiêu mỉm cười nói: “Tôi muốn ở một mình với thầy Bạch một lúc.”

Trình Lâm trực tiếp bật dậy: “Đỗ Tử Kiêu, cậu đừng có được voi đòi tiên!”

Đỗ Tử Kiêu lập tức làm ra vẻ hoảng hốt ôm lấy tim mình, như thể hắn chỉ đưa ra một yêu cầu nhỏ nhoi, mà phản ứng của Trình Lâm lại quá lớn, khiến hắn thực sự sợ hãi.

Hắn vô tội mở to mắt cầu xin Bạch Triết giúp đỡ, so với những hành động hắn đã làm trong quá khứ, biểu cảm bây giờ quả thật vô cùng không biết xấu hổ.

Có thể Bạch Triết cũng bị hắn làm cho chán ghét, vì vậy để ngăn chặn lại hành vi hại người này, Bạch Triết ngẩng đầu lên nói với Trình Lâm: “Trình Lâm, xin lỗi, làm phiền cô ra ngoài một lúc đi.”

“Thầy Bạch, sao anh có thể nuông chiều cậu ta như vậy!”, Trình Lâm sắp phát điên đến nơi.

“Tôi xin lỗi, Trình Lâm.”, Bạch Triết nói lời xin lỗi.

Quả thật Trình Lâm đã sắp phát điên, cô hung ác nhìn Đỗ Tử Kiêu một cái, sau đó cúi đầu tức giận dặn dò Bạch Triết: “Được rồi, tôi đi ra ngoài trước, cậu cố gắng nắm bắt thời gian, đừng quên buổi chiều còn phải đi gặp gỡ các nhà đầu tư. ”

Bạch Triết gật đầu, Trình Lâm mới xoay người rời đi.

Sau khi Trình Lâm rời đi, trong phòng nghỉ ngơi chỉ còn thừa lại Bạch Triết và Đỗ Tử Kiêu.

Đỗ Tử Kiêu biết bây giờ Bạch Triết không muốn gặp mình, nếu như không phải vì ký hợp đồng, hơn nữa phải trả một số tiền lớn bồi thường thiệt hại do vi phạm hợp đồng, có lẽ Bạch Triết đã bỏ ghi hình khi biết hắn được mời làm giám khảo.

Sự nhượng bộ lặp đi lặp lại của Bạch Triết, cho hắn được ở lại và đồng ý kêu Trình Lâm rời đi, nhưng đó là vì anh cảm thấy Đỗ Tử Kiêu vừa giúp anh trong cuộc phỏng vấn.

Bạch Triết chính là như vậy, dù có dù không anh vẫn sẵn sàng tự ôm đồm lên người mình, trên thực tế, những câu hỏi hóc búa của phóng viên thực sự không nhằm vào anh, nhưng Đỗ Tử Kiêu đã đi đầu để giải quyết vấn đề, nên anh cảm thấy anh đã nợ Đỗ Tử Kiêu một ân tình.

Có ơn thì phải nhanh chóng trả lại, cho dù cảm thấy hơi có lỗi với Trình Lâm, nhưng Trình Lâm là người của mình, cho nên cô sẽ không giận anh vì những chuyện vặt vãnh này.

Đây là logic của Bạch Triết.

Đỗ Tử Kiêu cảm thấy rất khó chịu, đây là logic của Bạch Triết khi đối xử với người ngoài, đồng thời hắn cũng đã bị Bạch Triết vô tình coi như “người ngoài”.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạch Triết một hồi lâu, sau đó chậm rãi nói: “Tôi đến đây làm cố vấn là vì anh.”

Bạch Triết lật bản hợp đồng đến trang cuối cùng, sau đó dùng bút viết vài chữ, vừa viết vừa nói: “Tôi biết.”

Tất nhiên tôi biết cậu đến đây là vì tôi.

Bởi vì tôi không muốn gặp lại cậu, vì vậy cậu cứ phải luôn xuất hiện trước mắt tôi.

Bạch Triết không nói bất cứ điều gì về những chuyện xảy ra ngày hôm đó, thứ nhất vì đó là điều đáng hổ thẹn, thứ hai, anh vô cùng căm ghét bản thân như thế này.

Nếu như nói ban đầu sự việc chỉ do một mình Đỗ Tử Kiêu đơn phương cưỡng bức, thì mọi chuyện đã thay đổi.

Bạch Triết đã run rẩy và sung sướиɠ là có thật, hơn nữa niềm vui mà anh nhận được từ nó cũng là thật.

Anh không biết kể khổ với người khác là như thế nào, càng không thể yên tâm thoải mái trách cứ hay thậm chí là ghét bỏ Đỗ Tử Kiêu, cưỡиɠ ɧϊếp? Rõ ràng anh cũng là đồng phạm.

Vì vậy anh đã dành một khoảng thời gian dài để xây dựng tâm lý cho bản thân, hoặc nên nói là để bản thân anh quên đi tất cả những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó.

Nhưng vào lúc này khi Đỗ Tử Kiêu ngồi trước mặt anh gần như vậy, làm cho anh cảm thấy tâm lý mà mình xây dựng đều là vô ích.

Bàn tay đang viết chữ khẽ run lên, Bạch Triết buộc mình phải vững vàng hơn để không bị Đỗ Tử Kiêu chú ý.

“Tôi sẽ đánh bại anh, trở thành người cố vấn vô địch.”, Đỗ Tử Kiêu tiếp tục nói.

“Tùy cậu.”, Bạch Triết nhẹ nhàng nói.

Đỗ Tử Kiêu cảm thấy rất không hài lòng với phản ứng lãnh đạm của Bạch Triết, điều này khiến hắn cảm thấy mình giống như một đứa trẻ dọa nạt người lớn bằng đồ chơi của mình.

Hắn cười lạnh một tiếng: “Đừng tưởng tôi không biết anh đã ký thỏa thuận với tổ chương trình, nếu trở thành cố vấn vô địch, anh có thể chọn năm trong số mười người chơi hàng đầu. Nếu như anh không thể trở thành cố vấn vô địch, vậy chẳng phải anh cố gắng bận rộn giúp đỡ người khác trong ba tháng lại chẳng nhận được gì, tổ chương trình sẽ tính lương cho anh, sau đó coi như đôi bên sòng phẳng.”

“Ý cậu muốn nói là cậu tới đây làm cố vấn chính vì muốn tôi không chọn được người mới.”, Bạch Triết châm biếm lại: “Tôi nghĩ cậu sẽ trở nên càng chín chắn hơn sau khi trút bỏ nỗi bất mãn từ cuộc ly hôn này chứ.”

“Ngay từ đầu anh mới là người muốn ly hôn, tôi còn không có đủ tư cách để nói chữ “Không”, vậy thì tôi làm sao có thể trút bỏ được sự bất mãn?”, Đỗ Tử Kiêu tức giận nói.

“Có thể, nhưng tốt hơn hết là cậu đừng quên lý do tại sao tôi lại đề nghị ly hôn.”, Bạch Triết nói.

“Tôi đã nói rồi, đó chỉ là hiểu lầm! Mẹ nó, tôi căn bản không biết người đó là ai!”, Đỗ Tử Kiêu hét lên.

“Hiểu lầm?”, Bạch Triết khinh thường mỉm cười, anh chỉ dùng hai chữ đơn giản để bày tỏ sự khinh thường cùng không tin tưởng dành cho Đỗ Tử Kiêu.

Cả hai đã cãi vã với nhau nhiều lần về điều này trong lúc thỏa thuận ly hôn, chỉ cần nhắc đến sẽ lập tức nổ tung.

Trong lúc này, vừa nhắc Đỗ Tử Kiêu đã bùng nổ: “Cho dù tôi có thực sự ngủ với người đó, vậy còn anh cùng với cái tên họ Quý kia đã tốt đẹp đến mức nào rồi?”

Bạch Triết đóng tập tài liệu lại, phát ra một tiếng “bốp”: “Tôi và Quý Cần Chương chỉ là bạn bè bình thường thôi!”

“Bạn bè? Có bạn bè nào mà lại thân mật ôm nhau đến mức không muốn lìa xa không?”, Đỗ Tử Kiêu mỉm cười đầy vẻ khinh thường.

“Đỗ Tử Kiêu, đừng ngậm máu phun người, khi nào cậu thấy tôi và Quý Cần Chương…”

Bạch Triết không nói ra chữ đó, vì vậy mơ hồ nói: “…Nhau rồi?”

“Tôi đã tận mắt nhìn thấy, ý của anh là tôi bị hoa mắt sao?”, Đỗ Tử Kiêu chế nhạo nói.

“Hoàn toàn không có chuyện như vậy! Tôi đã hỏi anh Cần, anh ấy nói không có, chính bản thôi tôi cũng không có ấn tượng gì cả.”, Bạch Triết nghiến răng đầy tức giận: “Tự cậu ra ngoài nɠɵạı ŧìиɧ, bây giờ đuối lý nên mới bịa ra một chuyện không có thật để bôi nhọ tôi.”

“Bôi nhọ?”, Đỗ Tử Kiêu lạnh lùng nói: “Toàn bộ giới giải trí đều biết Bạch Triết sớm muộn gì cũng thành người của Quý Cần Chương, còn cần tôi phải bôi nhọ sao?”

“Cậu!”, Bạch Triết tức giận đứng bật dậy, nhưng Đỗ Tử Kiêu nói như vậy cũng không sai, toàn bộ giới giải trí đều thực sự nghĩ như vậy: “Người khác nói cái gì thì sẽ là cái đó sao? Từ ngày đầu tiên chúng ta ở bên nhau, Quý Cần Chương đã xuất hiện rồi, vậy sao trước đây cậu không ghen?”

“Lúc đó tôi yêu anh, yêu đến mất hết phương hướng, trong mắt, trong tim toàn là anh, tôi còn quan tâm đến Quý Cần Chương làm cái quái gì!”, Đỗ Tử Kiêu tức giận đến mức vỗ lên tay vịn ghế.

“Đúng vậy, sau này khi không còn yêu nữa, tất cả vấn đề mới là vấn đề đúng không?”, Bạch Triết giễu cợt.

Đỗ Tử Kiêu đột ngột đứng lên: “Có lúc nào tôi nói không yêu anh nữa đâu!”

…Cả hai người đều sững sờ.

Bạch Triết cúi đầu, đột nhiên không biết nên nói cái gì.

Anh rất tức giận, Đỗ Tử Kiêu lấy chuyện của anh và Quý Cần Chương ra để nói, hắn toàn lấy mấy thứ không tồn tại ra để kết luận, cũng giống như chuyện Đỗ Tử Kiêu nɠɵạı ŧìиɧ, Bạch Triết cũng thấy không khá hơn là bao.

Bọn họ đã tranh cãi về những điều này kể từ khi thỏa thuận ly hôn, Bạch Triết nghĩ rằng Đỗ Tử Kiêu đã không còn yêu mình nữa, nên mới lưu luyến ở lại hộp đêm, cuối cùng bị anh bắt quả tang ngay tại trận.

Đỗ Tử Kiêu lại nghĩ rằng Bạch Triết đã thay lòng, cuối cùng anh nhận ra tình yêu đích thực gần hơn mười năm của hắn chẳng qua chỉ là tình cảm giữa những người bạn, cảm giác thiếu an toàn mà vốn dĩ hắn đã có lại càng tăng lên, khiến hắn cực kỳ không muốn thỏa hiệp, nhất quyết

phải gây sự đến mức trời long đất lở với Bạch Triết, cuối cùng cả hai đều tranh cãi đến mệt lả, cạn kiệt chút ít niềm tin cuối cùng nằm ở đối phương, mới quyết định ký đơn ly hôn.

Nhung bây giờ Đỗ Tử Kiêu nói hắn vẫn còn yêu anh, giọng điệu chắc như đinh đóng cột, không chút do dự.

Bạch Triết cảm thấy nghi ngờ về tình yêu của hắn, song anh vẫn thấy rất tức giận.

Thật sự Bạch Triết không biết mình phải nói gì.

Anh lùi lại một bước, Đỗ Tử Kiêu sẽ tiến thêm một bước, theo sát anh.

Trên mặt Đỗ Tử Kiêu viết rành rành bốn chữ to lớn: “Bất cứ giá nào.”

Bạch Triết luì, hắn sẽ tiến, hắn sẽ nói chuyện rõ ràng với Bạch Triết bằng bất cứ giá nào.

“Bang!”

Đột nhiên có một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa phía sau bị ai đó đẩy ra.

Tiểu Quế hùng hổ lao vào như nữ lực sĩ kim cang, chỉ thấy cô ta lao tới như một mũi tên bắn, nắm lấy lỗ tai Đỗ Tử Kiêu một cách chính xác, vặn vẹo, kéo nó về phía mình.

Tiểu Quế cao 1m62, Đỗ Tử Kiêu cao 1m88, Tiểu Quế trực tiếp kéo tai Đỗ Tử Kiêu tới ngang trước mặt mình, rồi mới dừng tay lại.

Đỗ Tử Kiêu gào khóc kêu la thất thanh.

“Câm miệng! Còn kêu nữa tôi sẽ kéo chết cậu!”, Tiểu Quế hét lên, quay sang nhìn Bạch Triết, đột nhiên nở một nụ cười vừa nhân hậu vừa xinh đẹp như mùa xuân: “Xin lỗi thầy Bạch, thật sự xin lỗi anh, đứa nhỏ nhà tôi không hiểu chuyện, đã gây nhiều rắc rối cho anh, anh đại nhân đại lượng, đừng nói kiến thức với hắn, sau khi trở về tôi nhất định sẽ cố gắng giáo dục lại hắn, anh yên tâm, yên tâm!”

Mọi thứ trước mắt diễn ra quá nhanh, Bạch Triết sửng sốt, không phản ứng kịp gì.

Tiểu Quế gật đầu khom lưng, xin lỗi Bạch Triết nhiều lần, mỗi một lần nói sẽ véo lỗ tai Đỗ Tử Kiêu một cái, khiến Đỗ Tử Kiêu liên tục hét lên, giống như đang gϊếŧ một con lợn.

Bạch Triết thật sự nhìn không nổi cảnh này nữa, xua tay nói: “Không sao, cô…Cô mau đưa cậu ấy đi đi.”

“Ôi, anh đừng lo lắng, thầy Bạch, tôi sẽ đưa cậu ấy đi liền.”, Tiểu Quế đáp, xoay người kéo Đỗ Tử Kiêu ra ngoài.

Đỗ Tử Kiêu là một người đàn ông cao lớn, giờ lại bị cô ta lôi kéo như một con gà, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ, cứ quay đầu nhìn Bạch Triết.

Bạch Triết bị bộ dạng của hai người họ chọc cười, nhưng lại cảm thấy ngại nếu cười quá lớn, nên anh chỉ khẽ gật đầu, cong ngón trỏ lên, che bờ môi của mình lại.

Trái tim Đỗ Tử Kiêu bị nụ cười của anh làm cho tê dại.

“Đừng kéo nữa, đừng kéo nữa!”, khi bước ra ngoài, Đỗ Tử Kiêu lập tức hét lên: “Nếu cô còn kéo nữa tôi chỉ còn lại một lỗ tai thôi!”

“Cậu là đồ khốn nạn!”, Tiểu Quế gầm lên.

Lỗ tai của Đỗ Tử Kiêu đỏ bừng, hắn xoa xoa hai lỗ tai mình lần, nhếch miệng cười: “Tiểu Quế, cô có để ý vừa rồi Bạch Triết bị tôi chọc cười không, đã rất lâu rồi anh ấy không cười với tôi.”

Tiểu Quế giận dữ liếc nhìn hắn: “Đó là bởi vì thầy Bạch cho rằng cậu là một kẻ ngốc.”

“Nè, nếu tôi có thể làm cho anh ấy cười, vậy tôi là kẻ ngốc cũng có vấn đề gì đâu.”, Đỗ Tử Kiêu ngu ngốc mỉm cười hehe.

“Thôi được rồi, chỉ cần cậu tránh xa thầy Bạch một chút, nói không chừng mỗi ngày thầy Bạch đều có thể vui vẻ.”, Tiểu Quế trợn tròn mắt: “Đúng là một tên ngốc.”