Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Hủy Hôn Đại Lão Xuyên Thành Chó Ngốc Của Tôi

Chương 34: Chú chó bị đánh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Duyên bị đá ngã sấp xuống đất, đau đớn khiến anh không thể đứng dậy nổi.

Vốn dĩ Gừng chỉ mới 3 tháng tuổi, tuy béo nhưng chỉ là một con chó nhỏ, bị người hầu mang giày đế cứng đá mạnh một cú, làm sao chịu nổi, thân hình chó lập tức bay đi.

"Sao không động đậy? Chết rồi à?" Người hầu tiến lên, dùng mũi giày chạm vào Giang Duyên.

Giang Duyên đột nhiên ngẩng đầu chó lên, đôi mắt tròn xoe hung dữ trừng về phía người hầu trước mặt.

"Hóa ra chưa chết. Sao, còn định dọa tôi à?"

Người hầu bĩu môi, đá con chó này một cái, trong lòng hả giận không ít. Cô ta quay người nhặt đống rác rơi vãi trên đất.

Thu dọn xong, cô ta quay đầu liếc nhìn Giang Duyên, thấy nó vẫn nằm bẹp không động đậy, không lẽ con chó này bị cô ta đá bị thương rồi?

Người hầu lo lắng nhìn về phía căn phòng nhỏ, nếu bị cô ả quê mùa kia biết, với tính kiêu ngạo của đối phương, chắc sẽ không tha cho cô ta.

Người hầu nghĩ ngợi, đơn giản đi qua xách cổ con chó đang nằm bẹp trên mặt đất lên.

Sau vườn hoa gần bếp có một cống thoát nước, trên cống có một tảng đá lớn bị nứt ra, lộ ra dòng nước đen ngòm bên dưới, còn bốc mùi hôi thối. Cô ta biết Lý quản gia sẽ cho người đến sửa chỗ này vào ngày kia.

Giang Duyên bị người hầu xách cổ, anh lén nhìn xung quanh, hiểu rõ người phụ nữ này định làm gì, đột nhiên giãy giụa.

"Á!"

Đau nhói trên tay, người hầu nhìn mu bài tay mình bị móng chó cào xước, cô ta tức giận run rẩy, trực tiếp ném con chó xuống cống. Dù lúc đó cô ả quê mùa kia có tìm thấy con chó, phát hiện nó bị thương, cũng chỉ nghĩ là con chó ngốc này tự chơi rơi xuống thôi.

Nước bẩn đen ngòm tanh hôi thấm ướt thân chó, Giang Duyên dừng lại trong cống, nhìn bóng dáng người hầu rời đi, đôi mắt tròn xoe của anh tràn đầy u ám.

Mộ Dao ra khỏi nhà vệ sinh, cô cầm chiếc khăn bông bên cạnh lau tóc: "Sao cửa không đóng?"

Chợt nhớ ra điều gì, Mộ Dao vội chạy ra ban công nhỏ: "Gừng?"

Quả nhiên, không thấy bóng dáng chú chó nhỏ đâu.

Thời gian gần đây nó luôn muốn chạy ra ngoài, giờ cửa mở, chắc chắn đã chạy mất rồi.

Mộ Dao cũng không rảnh lo chuyện lau khô tóc nữa, cô ném chiếc khăn xuống, chạy xuống lầu tìm chó.

Có kinh nghiệm lần trước, lần này Mộ Dao đi theo lối cũ, cứ thế hướng về phía cổng chính. Nghĩ đến lần trước Gừng bị kẹt ở cổng sắt lớn, cô cũng không lo nó sẽ chạy ra ngoài.
« Chương TrướcChương Tiếp »