Chương 40: Gừng rất đau, Gừng muốn ăn nhiều xúc xích.

Khi cô đến gần, anh còn ngửi thấy mùi hương trái cây trên người cô.

Anh nhớ, lúc đi học Trần Thanh Huy cũng đã ngửi thấy mùi hương của cô, còn bảo cô cố tình xịt nước hoa. Nhưng sau một thời gian tiếp xúc với Mộ Dao, anh biết, Mộ Dao không xịt nước hoa, mùi trái cây đó là mùi tự nhiên tỏa ra từ cơ thể cô.

Nghĩ vậy, chân chó bên sườn không tự chủ cựa quậy một chút.

Mộ Dao ghé sát tai phải của con vật nhỏ nói: "Gừng à, chị mang bữa sáng cho em đây, có xúc xích em thích nhất đó."

Ngay sau đó, Giang Duyên thấy Mộ Dao lấy ra từ trong túi một hộp cơm, chỉ thấy cô mở nắp hộp, bên trong có thức ăn cho chó, còn có xúc xích cắt nhỏ.

Mộ Dao còn lấy ra một chai sữa bò, đổ một ít vào hộp cơm, cô muốn làm mềm thức ăn cho chó để Gừng ăn đỡ vất vả: "Gừng, ăn được rồi đó."

Giang Duyên lặng lẽ thu hồi ánh mắt, trực tiếp quay đầu đi, làm sao anh có thể ăn thức ăn cho chó chứ?

"Có xúc xích này, Gừng không muốn ăn sao?" Mộ Dao nhíu mày, nếu là bình thường Gừng đã vẫy đuôi, hớn hở ăn ngay rồi.

Có phải vết thương ở miệng đau nên không ăn uống được không?

"Vậy đợi khi em đói bụng thì ăn nhé." Mộ Dao không ép nó ăn, mà đậy nắp hộp cơm lại để sang một bên.

Nhưng khi Mộ Dao tìm bác sĩ trở về, cô nghe thấy Gừng sủa ầm ĩ.

"Gâu gâu gâu..."

Vừa vào cửa, cô đã thấy Gừng đứng trên giường, sủa không ngừng.

"Gừng, sao vậy?"

Mộ Dao vội chạy lại: "Em không được đứng dậy, phải nằm ngoan ngoãn."

"Gâu gâu." Gừng đứng trên giường, muốn nhảy xuống, nó đau bụng.

Mộ Dao lo nó làm vết thương bật chỉ, vội bế nó lên: "Em làm sao vậy?"

Lúc nãy Gừng còn nằm ngoan trên giường, sao đột nhiên lại sủa ầm ĩ và quậy phá lên thế này?

Cô đặt Gừng nghiêng trên đùi mình, tránh vết thương của nó: "Có phải vết thương đau không?"

"Ẳng!" Gừng ngửa đầu đau đớn, đôi mắt tròn xoe ngấn nước, đau đến muốn khóc.

Gừng đang ngủ ngon lành, sao một giấc tỉnh dậy, nó lại đau bụng, không, là đau toàn thân.

"Gâu gâu gâu." Nó còn rất đói bụng nữa.

Gừng mờ mịt nhìn Mộ Dao, yếu ớt dùng đầu cọ vào chân Mộ Dao, Gừng rất đau, Gừng muốn ăn nhiều xúc xích.

...

Căn phòng thiết kế đơn giản màu xám trắng, lạnh lẽo.

Trên chiếc giường lớn, thiếu niên cao ráo nằm thẳng.

Đột nhiên, anh mở mắt.

Giang Duyên nhìn đèn treo trên trần nhà, anh với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, vừa đúng 9 giờ.