Chương 1: Cô Ấy Không Mắc Nợ Ai Cả.

Bùm!

Chiếc ly thủy tinh dưới chân cô bị vỡ, trà nóng văng vào chân An Ninh, khiến cô vô thức co người lại.

"Hủy hôn?"

Bố An sắc mặt tái nhợt, "Nếu như hàng xóm biết ngươi bị Triệu gia hủy hôn, Ta với mẹ ngươi biết để mặt mũi vào đâu? Chuyện kết hôn của em trai ngươi không dễ gì mới có chút tiến triển. Bây giờ thì hay rồi, ngươi thật sự biết gây chuyện!"

Đôi mắt tam giác của mẹ An như kim đâm xuyên qua người An Ninh, "Có phải con lại làm Trình Nguyên tức giận rồi? Ta đã đã nhắc lại với con 800 lần rồi, con gái phải ngoan ngoãn lễ phép, đừng bướng bỉnh như vậy, con không chịu nghe lời. Con kéo va li về đây làm gì, Đừng nói với mẹ con định dọn về nhà sống nhé ?”

-"Dọn về nhà ?" An Tiểu Cường vội vàng nói, "Làm gì có chỗ cho ngươi ở ? Mẹ..."

Trong căn nhà của An gia có ba phòng ngủ và một phòng khách, cha An và mẹ An ở một phòng, An Tiểu Cường ở một phòng, còn có 1 căn phòng đến cửa sổ cũng không có được dùng làm phòng tiện ích.

Những năm trước khi đính hôn, An Ninh đã ngủ trong căn phòng tiện ích đó.

Khi An Ninh chuyển đi, bố và mẹ An tính toán gộp 3 phòng thành 2.

Nếu An Ninh muốn quay lại, cô chỉ có thể ngủ trên ghế sô pha.

-"Con ……"

-"Không được !"

An Ninh vừa mở miệng đã bị mẹ An cắt ngang: "Cuối tuần bố mẹ Đình Đình đến nhà chơi, con ngủ ở phòng khách là có ý gì? Con làm loạn cả nhà rồi!"

-"Công ty của con không phải có ký túc xá cho nhân viên sao? Con ở ký túc xá đi!" - Cha An đưa ra quyết định cuối cùng.

-"Sau này, con sẽ không trở về đây nữa!"

Nghiến răng cố nén nước mắt, An Ninh quay đầu nhìn ba An và mẹ An đang sững sờ: "Còn nữa, bắt đầu từ tháng sau, Con cũng sẽ không đưa lương cho ba mẹ nữa !"

-"Ngươi dám!!!" Cha An chợt đứng dậy, mặt tái mét.

-"Con nói cái gì?" Mẹ An cũng vội vàng, ánh mắt như lửa đốt nhìn chằm chằm An Ninh, "Nói lại lần nữa xem?"

Nước mắt An Ninh suýt nữa trào ra. Cô đi làm ba năm, cô không ở cũng không ăn ở nhà, mỗi tháng đều nộp hơn phân nửa tiền lương về nhà.

Bố mẹ nói thì hay, họ nói sẽ giúp cô ấy tiết kiệm tiền , khi nào cô kết hôn sẽ đưa lại cho cô làm của hồi môn.

Vậy mà trong nháy mắt số tiền tiết kiệm của cô cùng với 20 vạn của hồi môn, họ đã mua cho An Tiểu Cường một căn nhà mới.

5 tuổi cô ấy mới đến An Gia, 18 tuổi thi vào Đại học, tiền học phí năm đầu là trả góp còn phí sinh hoạt là cô ấy tự đi làm thêm kiếm lấy.

Hơn mười năm trước cũng là 1 năm 1 vạn, làm việc mấy năm nay cô ấy cũng đã sớm trả hết nợ cho bọn họ rồi.

Cô ấy không nợ họ bất cứ điều gì!



Nắm chặt tay vịn của vali cô cũng không thể kiềm chế được sự run rẩy của mình, An Ninh ngước mắt lên, "Hãy để tôi hiếu kính cha mẹ tôi, Vì 20 vạn sính lễ, bố mẹ đã tự quyết định đính hôn cho tôi và Triệu Thừa Nguyên, cũng không cần hỏi tôi có thích anh ta hay không, có hợp với anh ta hay không. "

"Các người nói tôi là chị gái, tôi phải chăm sóc em trai mình. Tiền học phí, sinh hoạt phí, ngay cả ăn cả uống của An Tiểu Cường cũng là do tôi lo, đến cả cái máy chơi game cũng là do tôi mua."

"Nhưng các người thì sao? Các người có coi tôi là con gái, là chị gái không?... Cho dù các người nhận ta làm con nuôi, bao nhiêu năm qua ta cũng đã đền đáp lại rồi, cái gì cũng không nợ ngươi!"

"Nha đầu chết tiệt, ta thấy thời gian qua ngươi sống quá sung sướиɠ đến mức quên luôn họ của mình rồi.”

Nhìn xung quanh, mẹ An tiện tay cầm cây chổi lông gà ném vào người An Ninh như trước, "Mày ăn của tao, mặc của tao, xài của tao. Mày không có nhà, mày chỉ là một đứa con hoang trong cô nhi viện không có bố mẹ. Mày có cơ hội lớn lên như vậy, lại còn học đại học, tìm được công việc tốt ?"

"Để ngươi cãi lại, để ngươi. . ."

Cây chổi lông gà bị An Ninh giật rơi mạnh xuống đất, "Các người cho rằng tôi muốn theo họ An sao? Nếu có thể, tôi thà không làm con nuôi của các người!!!"

Bốp

Bố An tát cô một cái, "Cút! Ngươi không muốn mang họ An, không muốn nhận chúng ta đúng không ? Cút đi! Ta đợi xem ngươi có cái tài cán gì!"

Đầu óc cô ong ong, trước mắt cũng tối dần lại.

Mặt trái của An Ninh phồng lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Nếu thời gian có thể quay ngược lại, cô thà sống trong cô nhi viện mãi mãi.

Còn tốt hơn cuộc sống trong những năm này của cô, ăn một miếng cũng phải nhìn sắc mặt của người khác, trời chưa sáng đã phải dậy làm bữa sáng, làm vỡ một cái bát cũng bị phạt đánh roi.

Cô cay đắng nhìn bố An, An Ninh chộp lấy vali lao ra khỏi cửa.

Phía sau, mẹ An đuổi cô ra ngoài, quát: "Con bé chết tiệt, đi rồi thì đừng bao giờ quay lại! Muốn đổi họ phải không? Không có cửa! Không có sổ hộ khẩu ta xem ngươi làm gì được. Ta khiến ngươi cả đời này cũng không thể kết hôn!"

Thời điểm Triệu Thừa Nguyên nhờ mai mối đến cửa, hắn nói rõ ràng, cuộc hôn nhân này, chỉ cần có thể giúp hắn trì hoãn hai năm là được.

Đợi đến khi Bạch Nguyệt Quang đi du học trở về, hai gia đình hủy hôn, quà hồi môn 20 vạn coi như là phí bù đắp thanh Xuân cho An Ninh sẽ giao cho nhà họ An.

An Ninh muốn rời khỏi nhà An Ninh?

Cô nằm mơ!

Rầm!

Đóng sầm cửa thật mạnh, mẹ An vừa ngẩng đầu lên liền thấy An Tiểu Cường đang nhìn mình oán trách: "Mẹ, mẹ đuổi cô ta đi, sau này ai sẽ trả tiền thế chấp nhà cho con? Mỗi tháng hơn ba nghìn, con lấy đâu ra tiền?"

"Con ……"

Mới bỏ qua cho nó, không nghĩ phiền phức đã đến.

Mẹ An tức giận đến tim thắt lại.

Thật lâu sau, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng tìm điện thoại di động gọi điện thoại: "Phan tỷ, ngày hôm qua không phải nói có người đang tìm vợ cho con trai sao? Đối phương cho quà sính lễ là bao nhiêu vậy?"



"Nhiều thế sao? Chị xem An Ninh nhà tôi thế nào?... An Ninh mặc dù không phải là máu mủ của tôi, nhưng sau ngần ấy năm nuôi nấng con bé, tôi nhất định phải chọn cho con bé một người tốt, đúng không? Người cho quà sính lễ nhiều cũng chứng tỏ là Gia đình tử tế có điều kiện, An Ninh gả vào nhà ấy cũng coi như được sống sung túc đúng không ?... Tuổi tác cao một chút thì càng biết thương người chứ sao , hay là chị giúp tôi nghe ngóng một chút, nếu có tin tức gì thì nói tôi biết. Chị yên tâm việc mà thành thì tôi nhất định sẽ cho chị 1 phong bao thật dày."

Sau khi cúp điện thoại, mẹ An thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ An không tin rằng nha đầu chết tiệt ấy có thể thoát được lòng bàn tay của mình!

...

Khuôn mặt An Ninh bỏng rát vì đau đớn, người qua đường thường xuyên ngoái đầu lại chỉ chỏ cô.

An Ninh giả vờ cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ bước đi thật nhanh về phía trước.

Liếc nhìn chiếc Volkswagen màu đen đã đăt trên ứng dụng taxi, Lại nhìn chiếc Volkswagen màu đen đậu bên đường.

An Ninh bước tới mở cốp, đặt vali vào bên trong, sau đó mở cửa ngồi vào băng ghế sau.

Nước mắt giàn giụa rơi xuống, An Ninh cúi người xuống, vùi đầu vào lòng bàn tay bắt đầu khóc.

Ở ghế lái phía trước, Cơ Thành đổ mồ hôi.

Anh muốn nói: "Cô ơi, cô đi nhầm xe rồi, có lẽ chiếc có đèn nháy kép phía trước mới là xe cô gọi", nhưng vai cô gái run rẩy dữ dội, cô ấy che mặt, nước mắt giàn giụa, đau khổ đến cùng cực.

Cơ Thành không thể không nhìn ông chủ phía sau anh ta.

Anh cảm nhận thấy áp suất không khí trong xe cực kỳ thấp.

Chỉ nhìn một bên mặt thôi cũng đoán được lão đại đang rất tức giận.

Quai hàm mím chặt lộ ra sự tức giận vô tận.

Chuông leng keng……

Điện thoại reo đột ngột.

Đó là điện thoại di động của cô ấy.

Nhấc điện thoại lên nhìn, thấy không phải người nhà họ An, An Ninh bắt máy: "A lô..."

"Có phải là vị khách có đuôi 1216 không? Tôi đã đến rồi, tôi dừng xe bên đường và nháy đèn xe đó. Cô gần đến chưa?"

Giọng nói bên kia phát ra rõ ràng qua ống nghe của chiếc điện thoại di động rẻ tiền.

Cơ Thành có thể thấy cơ thể cô gái cứng đờ ngay lập tức.

-"Vâng ."

Sau khi cúp điện thoại, An Ninh theo bản năng ngẩng đầu lên.