Chương 4: Người Bạn Đời Hoàn Hảo

Sảng khoái và thoải mái

Toàn bộ cơ thể cô gái toát lên khí chất của một cô gái Ngọc Bích (*)

Ăn mặc lại càng đơn giản, từ đầu đến chân không có món đồ hiệu nào.

Ngoại trừ khuôn mặt đó.

Chỉ cần trang điểm một chút nếu như vào trong giới giải trí chắc chắn trong vòng hai năm sẽ nổi như cồn trên màn ảnh rộng.

Mặc dù có thể tùy tiện tìm một cô gái trong các gia đình hào môn ở kinh đô đều xuất sắc hơn cô gái trước mặt, nhưng cô gái đối diện với Lục Thanh Trạch rất năng động khiến mọi người không thể không kiên nhẫn và cố gắng dỗ dành cô ấy.

Tút tút tút.

Thì ra không phải cô không gần phụ nữ, chỉ là không phải gu của anh ấy mà thôi.

Tần Giang Châu cong môi cúi đầu nhìn danh sách đồ uống mà người phục vụ đưa cho.

Vừa đi hai bước, An Ninh liền hỏi: "Lục tổng, đối với người kết hôn của anh có yêu cầu gì không?"

"Khụ khụ khụ. . ."

Có nằm mơ anh cũng không ngờ rằng cô gái Ngọc Bích lại thẳng thắn và quyết liệt như vậy, Tần Giang Châu ho dữ dội.

Sau khi uống hai ngụm nước do người phục vụ đưa, Tần Giang Châu hít mấy hơi, gọi thực đơn, "Một ly cà phê đen."

Anh ngước mắt lên, đối diện với anh là ánh mắt cảnh cáo của Lục Thanh Trạch.

Ánh mắt chính là bảo anh mau biến đi.

Vì vậy, vào lúc này trong mắt Lục Thanh Trạch chính là muốn gϊếŧ chết anh đây mà

Tần Giang Châu co lại khóe miệng, trong mắt thể hiện ý: Anh tiếp tục!

Lục Thanh Trạch quay đầu nhìn An Ninh, "Cô vội vàng muốn kết hôn sao?"

Tốt……

"Cũng không gấp lắm. Nhưng..."

An Ninh dừng một chút, "Tôi có một đề nghị, Anh Lục có muốn nghe không??"

"Cô cứ nói."

Cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng thú vị, Lục Thanh Trạch gật đầu, cầm cốc cà phê lên, tùy ý nhấp một ngụm.

An Ninh dừng lại.

Trong lòng cô có một cảm giác lạ lùng.

Người đàn ông trước mắt, từ ngoại hình đến khí chất, không giống một người 35 tuổi chưa tìm được bạn đời, khiến cha mẹ già ở nhà chỉ cần anh tìm một cô gái với tiêu chỉ "chỉ cần là phụ nữ, còn sống là được".

Rõ ràng chỉ là một hành động đơn giản như cầm cốc lên uống cà phê, nếu người bình thường làm thì giống như uống một ngụm nước mà thôi.

Nhưng đối phương lại làm như vậy, giống như vị tổng thống bá đạo trong bộ phim tình cảm đô thị lúc 8 giờ trên TV, cử chỉ của anh ta tràn đầy uy nghiêm, như thể đó là khí chất cao quý khắc sâu trong xương của anh ta.

Liệu một người như vậy thực sự cần người làm mai mối?

"Tôi sẽ trả cho anh 10 vạn nhân dân tệ, anh có thể kết hôn giả với tôi không?"

"Khụ khụ khụ. . ."

Tiếng ho kinh thiên động địa lại từ bên cạnh truyền đến, khiến cho mấy người trong quán cà phê đều phải nhìn sang.

An Ninh nhìn thoáng qua Lục Thanh Trạch, lo lắng chắp hai tay dưới khăn trải bàn, "Kết hôn rồi mới có thể lấy được sổ hộ khẩu. Tôi... tôi muốn chuyển hộ khẩu ra khỏi nhà..."



An Ninh cảm thấy càng nói càng sai, đối phương không có nghĩa vụ phải giúp cô ấy chia sẻ nỗi khổ vốn dĩ thuộc về cô ấy.

An Ninh hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Trạch, "Nếu như anh cũng cần một người kết hôn, tôi có thể đảm bảo, tôi là lựa chọn tốt nhất của anh."

"Nấu ăn, làm việc nhà, chăm sóc người già... Những thứ này tôi đều có thể làm được. Tóm lại, tôi có thể làm tốt tất cả những gì một người vợ phải làm."

"Đương nhiên, nếu như anh bởi vì gia tộc thúc giục kết hôn mà cần một cái tên để kết hôn trên danh nghĩa, tôi có thể vô điều kiện hợp tác hết thảy yêu cầu của anh."

"Nếu anh không cần bất kỳ điều kiện gì. Tôi có thể trả tiền cho anh."

Đặt hôn nhân thiêng liêng và tiền bạc tầm thường lên bàn cân khiến An Ninh nhất thời cảm thấy xấu hổ.

Nhưng đây là cơ hội cuối cùng cô ấy có thể nắm bắt." Tôi đã nghe ngóng qua rồi, giá trung bình là 8 vạn, hôm nay kết hôn, mai ly hôn đều được. Tôi có thể trả anh 10 vạn, chỉ cần anh đồng ý kết hôn giả với tôi."

Mỗi lời cô gái nói ra đều khiến người ta kinh ngạc, vẻ mặt của Lục Thanh Trạch đã trở nên bình tĩnh hơn so với lời nói đùa lúc đầu.

Nấu cơm.

Công việc nhà.

Chăm sóc người già.

Nghe có vẻ như là điều mà mọi cô gái sẽ làm, và đó cũng là đặc điểm khiêm tốn nhất nhưng thực tế nhất trong kết hôn.

Nhưng cô ấy có thể nói ra, có lẽ vì cô ấy có thể làm tốt hơn những người khác?

Bên cạnh đó, cô sẵn sàng hợp tác với mọi yêu cầu của anh vô điều kiện.

Nghe có vẻ giống như một...

Khi điện thoại ding-dong, Lục Thanh Trạch liếc nhìn màn hình.

[ Tần Giang Châu: Anh à, nghe có vẻ là một đối tượng kết hôn hoàn hảo, em thật cao hứng! 】

[ Lục Thanh Trạch: Cút! 】

Đặt điện thoại xuống, Lục Thanh Trạch nhìn An Ninh đang háo hức nhìn anh, "Anh có thể... nghĩ xem."

Không từ chối, vậy vẫn có thể thương lượng.

An Ninh theo bản năng thở ra một hơi: "Cảm ơn, cảm ơn!"

Người đàn ông trước mặt giống như cốc sữa nóng, ấm áp, không phải nóng bỏng, nhưng lại đủ sưởi ấm trái tim cô.

An Ninh nghiến răng, "Hay là bây giờ tôi mời anh ăn cơm."

"Nhân……"

"Không cần đâu!"

An Ninh cao giọng định gọi nhân viên phục vụ lại đây gọi món, vừa mở miệng đã bị anh ta cắt ngang.

Thấy Lục Thanh Trạch nói: "Tôi còn có việc muốn làm, chúng ta để hôm khác đi."

"Được."

An Ninh gật đầu, thấy đối phương không có ý định rời đi, cô liền đứng dậy gật đầu chào tạm biệt.

Sau khi bước hai bước, anh lùi lại và nhìn Lục Thanh Trạch, "Có thể cho tôi số điện thoại hoặc Wechat của anh không?"

An Ninh cảm nhận thấy Thành Nguyên đang nhìn mình từ xa, cô chỉ có thể giả vờ không biết, bình tĩnh thêm WeChat, sau đó quay người rời khỏi quán cà phê.

Thấy cô gái đã biến mất, Tần Giang Châu cầm ly cà phê ngồi xuống đối diện với Lục Thanh Trạch, "Anh, Mặt trời hôm nay có mọc từ hướng tây không? Anh không phải..." một người sợ phụ nữ sao?

Tần Giang Châu còn chưa nói hết nửa câu sau, đã bị ánh mắt lạnh lùng của Anh cảnh cáo liền nhanh chóng thu lại lời nói.



Sau đó liền nghe Lục Thanh Trạch hỏi: "Vị viện trưởng kia, khi nào thì quay trở lại?"

Trong phút chốc, anh lại trở thành Lục thiếu gia lạnh lùng và khó gần.

Lời nói trong miệng đúng lúc dừng lại, Tần Giang Châu nói: "Yên tâm đi, em đã điều tra rồi. Vu viện trưởng chuẩn bị tham gia Hội nghị chuyên đề y học quốc tế, hết hội nghị này sẽ trở về, chậm nhất là cuối tháng."

"Mắt của bà nội mặc dù cần phẫu thuật, nhưng hiện tại cũng không gấp. Cho dù có Vu viện trưởng ở đây, việc chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật cũng sẽ mất mười ngày đến nửa tháng. Em sẽ chỉ làm theo phương án mà bệnh viện đã chỉ định. Nghĩa là ngay khi viện trưởng trở lại, ông ấy có thể sắp xếp ca phẫu thuật càng sớm càng tốt."

Tần Giang Châu đã sắp xếp ổn thỏa.

Lục Thanh Trạch gật đầu và im lặng.

Bà nội Lục bị bệnh về mắt, hai năm nay thị lực ngày càng mờ.

Bác sĩ nhãn khoa nổi tiếng nhất ở Trung Quốc là trưởng khoa của bệnh viện mắt Tứ Thành.

Họ có quan hệ và tiền bạc, nhưng không ai có thể nghĩ rằng những người làm y lại có tính khí nóng nảy như vậy.

Trưởng khoa nói rằng ông ấy không muốn phẫu thuật bằng dao, trong tuyệt vọng, Lục Thừa Trạch không còn cách nào khác là đưa bà Lục đến Tứ Thành để chẩn đoán bệnh.

Mặc dù Tứ Thành cũng là một thành phố thịnh vượng, nhưng nó rõ ràng là không thể so sánh với thủ đô, kinh đô.

Mặc dù anh ấy hiếm khi đi ra ngoài giao lưu, nhưng anh ấy cũng cảm thấy vô cùng nhàm chán và buồn tẻ chỉ sau một tuần ở Tứ Thành.

Không nghĩ đến, bây giờ có chút thú vị

Đề nghị rụt rè của An Ninh hiện lên trong đầu, đôi mắt của Lục Thanh Trạch hơi tối lại.

Thay vì trở về thủ đô và bị thúc giục kết hôn, hay là...

"Anh à, anh thật sự không nghĩ tới sao?"

Nhìn biểu cảm của Luchj Thanh Trạch liền biết anh đang nghĩ gì, Tần Giang Châu khıêυ khí©h, "Hay là anh giới thiệu em cho cô gái vừa nãy đi!"

Dù sao thì anh cũng không muốn kết hôn.

Có giấy đăng ký kết hôn, đối phương không những mặc kệ mà còn hợp tác vô điều kiện với mọi yêu cầu của anh.

Chỉ nghĩ đến đây liền giống như sôi trào hoàn mỹ, Tần Giang Châu có chút cao hứng.

Lại ngước mắt lên, anh liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lục Thanh Trạch

"..."

Sau một hồi ngây người, Tần Giang Châu hơi nhướng mày.

? ? ?

Chẳng lẽ, có kịch hay để xem rồi???

...

An Ninh ngồi trên bục xe buýt bên đường không biết đã bao lâu.

Màn đêm buông xuống đầu, An Ninh không khỏi thở dài.

Cô ấy sống ở đâu vào ban đêm?

Cô ấy có nhà không được về, ký túc xá của công ty thì phải đợi sắp xếp, bộ phận nhân sự nói tháng sau cũng chưa chắc đã có phòng cho cô ấy.

Còn chiếc vali để quên của cô ấy nữa...

Một giây trước khi vai gục xuống, sắc mặt An Ninh thay đổi, cô đứng dậy và đi về phía bệnh viện.

(*)Cô gái Ngọc Bích: Cô gái xinh đẹp xuất thân trong gia đình bình thường.