Chương 8:

Mở khoá hành trình theo dõi cô

Cố Thanh Hàn lấy một tấm thẻ đã sớm chuẩn bị ra, quẹt một cái để mở thang máy.

Anh đã xâm nhập vào điện thoại di động của người đại diện Chu Niệm, vậy nên hành trình của Chu Niệm anh nắm trong lòng bàn tay.

Anh đã sớm biết Chu Niệm sẽ quay quảng cáo ở chỗ này. Hôm nay, sau khi quay quảng cáo xong, cô còn bay đến nước B để quay phim.

Cố Thanh Hàn biết rõ toàn bộ lịch trình của Chu Niệm, vậy nên anh đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi.

Bộ đồ nhân viên này cũng là thứ mà Cố Thanh Hàn đã chuẩn bị từ sáng sớm.

Chu Niệm cũng không hề biết chuyện ông xã nhà mình đã lẻn vào được đây. Sai khi lên đến studio ở tầng 17, cô và chị Trần suýt chút nữa đã bị ánh sáng chiếu cho mù mắt.

Đây là ánh sáng vật lý.

“Lam Tuân, anh đang cosplay trứng kho đấy à?”

Chu Niệm vừa nói xong, thì người đại diện của cô - chị Trần đã lườm cô một cái.

Cô được đào tạo chuyên nghiệp, vậy nên tuyệt đối không bao giờ được cười. Trừ khi cô không thể nhịn được.

Chu Niệm che miệng, nhanh chóng tìm kiếm những điều đau đớn mà cô đã phải trải qua trong cuộc sống này.

Nhưng Lam Tuân lại đứng dậy, ánh sáng trên cái đầu trứng kho của anh ta phản chiếu ánh đèn trong studio. Chu Niệm suýt chút nữa đã không nhịn được.

Cô véo mạnh một cái vào lòng bàn tay của mình, đau đớn đã ngăn cản nụ cười của cô.

Chu Niệm rơm rớm nước mắt, hai bả vai run rẩy vì cố gắng nhịn cười: “Lam Tuân, tạo hình mà stylist làm cho anh cũng đặc biệt thật đấy.”

Trong lòng cô thầm nghĩ, cô nhất định sẽ kéo nhà tạo mẫu này vào danh sách đen.

“Đừng nhắc đến chuyện này trước mặt ông đây nữa.”

Tiểu bá vương Lam Tuân tức giận đến mức mũi đều cong lên.

“Con mẹ nó, đêm qua ông đây đang ngủ ngon giấc. Hôm nay vừa tỉnh dậy đã phát hiện trên đầu không còn một sợi tóc. Ông đây lập tức đi xem lại camera theo dõi, kết quả một con muỗi cũng chưa có chui vào. Mẹ kiếp, khác gì ma không cơ chứ.”

Lam Tuân tức giận dậm chân. Anh ta không tin trên đời này có ma. Anh ta nghĩ rằng có lẽ có ai đó đã lẻn vào nhà và cạo đầu anh ta.

Nhưng nhà của anh ta là tấc đầu tấc vàng ở khu trung tâm thành phố, an ninh lại thuộc hàng cao nhất cả nước.

Nhân viên bảo vệ cũng đã kiểm tra tất cả các camera giám sát ở gần đó, nhưng không thấy bất kỳ người khả nghi nào ra vào.

“Ý của anh là có ma chạy đến nhà anh, sau đó cạo đầu anh sao?”

Chu Niệm trực tiếp dùng giày cao gót đạp thẳng lên bàn chân của mình, lần này đau đớn lại mãnh liệt hơn một chút.

Chu Niệm chớp mắt, càng nhiều giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt của cô.

Tiểu bạch thỏ rơi lệ, đáng yêu đến mức khiến người ta đắm say.

Sau khi Lam Tuân nhìn thấy nước mắt trên mặt Chu Niệm, anh ta mất tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, "Ông đây không có tóc. Cô khóc cái gì? Hay là cô có ý với ông đây? Mặc dù ông đây nhìn lãng tử, nhưng người theo đuổi thì không ít. Cô đi xếp hàng trước đi."

Khi Lam Tuân nói, quả trứng kho không ngừng lắc lư trước mặt Chu Niệm, cái trán hói phản chiếu khuôn mặt đe dọa của chị Trần đang đứng phía sau.

Chu Niệm điên cuồng lắc đầu, lần này cô trực tiếp lấy gót giày nghiền một vòng lên mu bàn chân, "Đi thôi, tôi đi lấy số đây."

Không còn cách nào khác, ai kêu một nửa giới giải trí đều là do nhà họ Lam làm chủ. Anh trai cả của Lam Tuân là CEO của công ty điện ảnh và truyền hình lớn nhất, mẹ của anh ta là người sáng lập một thương hiệu xa xỉ nổi tiếng, cha của anh ta còn cứng hơn, liên tục là một trong ba người đứng đầu danh sách của Forbes.

Lam Tuân chính là vị thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng, cho dù lười không chịu học, không có gì ngoài khuôn mặt thì anh ta vẫn là người mà mọi người không trêu chọc nổi.

Vừa nghe những lời Chu Niệm nói, sắc mặt của Lam Tuân lập tức trở nên căng chặt.

“Cô thích tôi thật à? Vậy mà cô lại muốn đi xếp hàng!"

Lỗ tai của Lam Tuân đỏ lên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Chu Niệm lùi về phía sau, ngã lên vai của chị Trần.

Huỷ diệt đi, chạy ngay thôi.

“Có quá nhiều cô gái muốn theo đuổi ông đây. Cô cứ xếp hàng đi thôi.”

Lam Tuân kiêu ngạo ngẩng quả đầu bóng loáng của mình lên. Sau đó đi theo người đại diện để make up, thay quần áo.