Chương 1: Là ai

Tiếng khe khẽ tuy xa xôi, nhưng lại nhắc đến tên mình, Trương Chước Dạ vẫn có thể nghe được bên tai.

"Chính là căn phòng này, trong video mà người đi đường quay được đêm qua, anh ta đã vào căn phòng này."

"Cậu đi liên lạc với paparazzi... Phi Hoa Thiếu Niên cách đây năm năm cũng là một nhóm nhạc thần tượng nổi tiếng, nếu không phải vì vụ bê bối Trương Chước Dạ phát tán, nhóm nhạc này cũng không đến mức tan rã. Trước tiên đưa tin Trương Chước Dạ, thành viên của nhóm sa đọa, qua đêm trong phòng của người lạ, giống như làm nhân viên phục vụ dịch vụ đặc biệt cho khách sạn, tin tức này nhất định sẽ hot."

"Ha ha, nói thật là thằng nhóc này đẹp trai thật đấy, đã năm năm không xuất hiện trên màn ảnh , nhưng vẫn còn có fan hâm mộ. Cho anh ta uống thuốc, người lạ trong căn phòng này cũng quá may mắn rồi, nghe nói Lư ca còn chưa ăn được đó!"

"Đừng lãng phí thời gian nữa, lần này Lư ca muốn dìm ch.ết cậu ta, tới trễ thì không chụp được cái gì đâu, chỉ khi có bằng chứng vững như núi mới khiến cậu ta sa cơ, không sống nổi trong cái làng này được!"

"Không có nhanh như vậy đâu, loại thuốc đó mạnh lắm, không chừng tới giờ còn chưa chơi xong đâu, huống hồ ngành giải trí, chụp được cái bóng cũng đủ rồi, miễn là chứng minh anh thực sự qua đêm với người lạ, có trăm cái miệng cũng không giải thích nỗi."

"Cậu đứng ở đây, đừng để người chạy trốn, tôi đi ngay đây!"

Là ai? Thuốc gì? Ai muốn hại anh?

Trái tim đang đập mạnh, cả cơ thể như bị nứt ra, đau đớn kinh khủng, đặc biệt là nơi nào dó không diễn tả được.

Trương Chước Dạ vươn người ngồi dậy, mồ hôi lạnh tràn ra, rơi mạnh trở lại giường, cơn đau nhẹ đi một chút, mới mở mắt ngơ ngác nhìn quanh.

Màn cửa được kéo kín mít, không thể phân biệt được là ban ngày hay ban đêm. Ánh sáng ấm áp của đèn tường làm cho quần áo rải rác trên sàn càng rõ ràng hơn.

Người đàn ông nằm quay lưng về phía anh, trên lưng đầy rẫy vết cào màu đỏ, tạo ra tương phản với làn da trắng. Cảm giác và nhiệt độ lạ lẫm dưới tấm chăn cũng đã cho Trương Chước Dạ biết, người đàn ông này không có mặc quần áo!

Cơn đau đầu bất ngờ ào tới, làm ký ức đêm qua hiện lên trong tâm trí Trương Chước Dạ.***

Tên của anh là Trương Chước Dạ, từ nhỏ yếu đuối nhiều bệnh, còn trẻ lại được chẩn đoán mắc bệnh nan y, suốt nhiều năm phải trải qua những ngày tháng dài đằng đẵng trên giường bệnh. Đêm qua, anh phát bệnh được cấp cứu trên bàn mổ, lúc gần chết anh mơ màng cảm thấy toàn thân nóng bừng rất khó chịu.

Khi mở mắt, anh cùng một người đàn ông xinh đẹp như tiên múa tay múa chân.

Nếu không phải do tình hình hiện tại, thì anh chắc chắn sẽ không bao giờ nghĩ đến việc này, bởi anh biết rõ bệnh tình của mình.

Thôi thì chơi một lần rồi ngủm luôn.

Trên thế giới có quá nhiều người không muốn ch.ết nhưng lại không thể làm gì khác, chỉ có thể chấp nhận.

Anh đã sẵn sàng chấp nhận cái ch.ết của mình từ lâu, cũng đã tìm hiểu về cảm giác sắp ch.ết, hy vọng anh không phải chịu đau đớn quá nhiều.

Về cảm giác sắp ch.ết, có một quan điểm rằng, khi người ta ch.ết, họ sẽ cảm thấy hạnh phúc, được giải thoát, thoải mái, tương tự như cảm giác của một cơn hưng cảm vậy.

Nhưng cảm giác này thực sự diễn ra như thế nào thì xin lỗi, chưa ch.ết lần nào, không biết.

Có lẽ cảm giác sắp ch.ết của anh cũng giống như vậy, nếu không thì làm sao có một người đẹp như tiên xuất hiện chứ, so với tưởng tượng của anh cũng rất giống nha.

Ngạc nhiên là, trong tiềm thức của anh, anh thích đàn ông???

Nhưng nếu đã sắp ch.ết, Trương Chước Dạ đã vui vẻ chấp nhận bản thân mình, không chút khách khí trải nghiệm cảm giác mất zin trước khi chế.t đã, cảm giác khó chịu trong cơ thể giảm đi một chút, ốm đau nhiều năm, ngày thường cũng không được trải nghiệm cái này, sau khi xong xuôi, anh cảm thấy rất hài lòng, ít nhất trước khi chết anh đã được bóc tem!

Khuyết điểm duy nhất là người đàn ông này trên giường lại gọi tên người khác, đều chơi tới trên giường rồi, còn kỳ thị anh như vậy, anh với lấy "chai dầu", dạy dỗ hắn ta một phen, mới nghe được cẩu nam nhân này sửa miệng, ngoan ngoãn gọi tên mình.

Nhưng nếu không phải là cảm giác sắp ch.ết, có thật là anh đã điên cuồng với người lạ suốt một đêm không?

Cảm giác sống động chân thật không thể tin được.

Đột nhiên, một âm thanh cứng nhắc máy móc truyền đến trong đầu Trương Chước Dạ.

[Tích! Phát hiện ra ý thức của ký chủ đã tỉnh táo, đáp ứng điều kiện của hệ thống ràng buộc, nguyên chủ nguyên tác dần biến mất, ký chủ thay nguyên chủ hoàn thành cốt truyện.]

[Tích! Chào mừng ký chủ đến với thế giới "Mọi Người Đều Xem Tôi Là Bạch Nguyệt Quang", đang tải ký ức của nguyên chủ.】

Anh còn chưa kịp phản ứng, nhiều mảnh ký ức to lớn đã chiếm lấy tâm trí, làm cho Trương Chước Dạ không thể phân biệt đâu là ký ức chân thật. Anh đột nhiên nghe thấy tiếng máy móc cứng cáp dồn dập lên.

[Bíp bíp, Cảnh báo! Cảnh báo! Vật thể không rõ nguồn gốc tấn công, cảnh báo cảnh báo, thực thi quy định bảo mật, ký chủ cùng hệ thống này sẽ bị tiêu hủy, đếm ngược tiêu hủy, 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2————]

Tiếng còi cuối cùng của máy chưa kịp phát ra, một giọng lười biếng không thể phân biệt là nam hay nữ đã thay thế nó.

[Đã nuốt chửng hệ thống khác, đang khôi phục năng lượng ··· Hệ thống đang được sửa chữa ··· Tiến độ sửa chữa đạt 100%, hệ thống Lại Đến Một Lọ đã được kích hoạt, ký chủ ràng buộc là Trương Chước Dạ.]

Cảm giác như đã qua rất lâu, nhưng thực ra chỉ chưa đầy năm phút.

Trương Chước Dạ cuối cùng đã sắp xếp được những ký ức.

Anh đã xuyên sách, xuyên vào một cuốn sách mang tên "Mọi Người Đều Xem Tôi Là Bạch Nguyệt Quang", trở thành nhân vật pháo hôi cùng tên với mình.