Chương 3: Vị cải chua

Trong nguyên tác, khúc này không có nhiều chi tiết, thời gian cũng khá mơ hồ. Chỉ nói pháo hôi Trương Chước Dạ bị người yêu cũ gọi ra ngoài, còn chưa gặp được người, đã bị người ta bỏ thuốc cho hồ đồ, sau đó bất ngờ bị đưa vào phòng ảnh đế và xảy ra quan hệ.

Những việc sau đó có thể dự đoán.

Nguyên chủ bị đóng băng quá lâu, đã quên đi nỗi sợ hãi khi tay săn ảnh bắt gặp, tưởng rằng mình đang ở nhà, mơ màng mở cửa cho tay săn ảnh, khi nhớ được mọi chuyện xảy ra sau khi bị chuốc thuốc thì đã bị chụp rất nhiều ảnh khiếm nhã tại hiện trường.

Nguyên chủ tuy ngu ngốc nhưng tốt bụng, phản ứng đầu tiên của anh là lao về phía người đàn ông mà anh lăn giường đêm qua, dùng chăn che kín khuôn mặt của người đó, anh đã bị chụp hình, không thể hủy hoại tiền đồ của người khác, vì vậy Đường Túng mới không bị tấn công mạng.

Từ đó, bi kịch của nguyên chủ bắt đầu.

Sau đó, anh trở thành mục tiêu của mấy kẻ xấu xa, thường xuyên bị quấy rối, trong và ngoài ngành đều đồn anh có tiền là có thể chơi, tiếng xấu bị lan truyền khắp nơi. Mỗi khi nói đến những minh tinh trong làng giải trí có đời sống hỗn loạn và có tai tiếng, anh lại bị kéo ra công khai xử tử, không có ngày nào có thể sống yên bình.

Nếu không phải Đường Túng xác nhận tình hình khi đó với nguyên chủ, thỉnh thoảng cung cấp tài nguyên cho anh, có lẽ nguyên chủ ở trong cái vòng giải trí này không thể nào sống nổi.

Nữ chính từ đó chú ý đến Trương Chước Dạ , coi nguyên chủ như người chiếm lấy nguồn lực mà Đường Túng dành cho cô, cô không còn là người đặc biệt duy nhất trong cuộc sống của Đường Túng nữa, âm thầm tạo ra nguyên nhân tự sát của nguyên chủ.

Trương Chước Dạ mở cửa sổ, bầu trời đen kịt hiện lên những tia sáng mờ nhạt.

Có người ở ngoài cửa, anh không thể trực tiếp chạy đi. Chắc chắn một điều, nếu anh không rời khỏi đây trước khi phóng viên ập đến thì anh sẽ gặp tình cảnh giống như nguyên chủ.

"Ảnh Đế! Đường Túng! Mau tỉnh dậy, dậy nghĩ cách đi..."

Trương Chước Dạ không ngồi yên nữa.

Đường Túng bị lắc động, ngón tay cuộn lại một chút, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Mũi của Trương Chước Dạ ngửi ngửi một chút, mùi rượu thoang thoảng bay ra từ cơ thể Đường Túng, tối qua không có để ý, thì ra anh ta uống say, chẳng trách kêu không chịu dậy.

Trương Chước Dạ từ bỏ đánh thức Đường Túng, quay sang hỏi hệ thống.

"Thêm Một Thùng, mày có thể làm được cái gì? Có cách nào để tao trốn thoát mà không bị phát hiện không?"

"Là Lại Thêm Một Chai hệ thống, không phải Thêm Một Thùng. Nghe tên là biết, mở nút có thưởng, lại thêm một chai!"

Tiếng của hệ thống vẫn là lười biếng.

"Không thể nào! Sao vô dụng quá vậy? Cái hệ thống xuyên sách vừa rồi ở đâu? Ói ra cho tao, nó chắc chắn có cách."

"Tiêu hóa hết rồi, làm sao ói ra được!"

Hệ thống trả lời như mèo bị dẫm đuôi.

"Ký chủ, Bổn hệ thống tới là để loại bỏ tác hại cho ký chủ! Không màng nguy hiểm tiêu diệt hệ thống xuyên sách trên người ký chủ, cái ngữ hệ thống xuyên sách đó không phải là hệ thống tốt đâu!”

“Nó bắt ký chủ làm nhiệm vụ và tuân theo cốt truyện, nếu diễn không tốt, còn phạt này phạt kia, đã sắm vai pháo hôi thì ch.ết không được tử tế!"

"Mỗi thế giới nhỏ nên tự do, không nên bị ràng buộc bởi bất kỳ cốt truyện nào!!"

Tiếng của hệ thống trở nên phấn khích, sau đó tự hào giới thiệu về chính mình.

"Tôi khác biệt, mở nắp có thưởng, không giao nhiệm vụ khó, cũng không bao giờ giao nhiệm vụ gây hại cho ký chủ, tuyệt đối không để ký chủ đổ máu rơi lệ."

"..."

Không phải chỉ là cái hệ thống rút thăm trúng thưởng thôi sao, sao càng nghe càng điêu vậy, Trương Chước Dạ sờ cằm, đưa ánh mắt về phía Đường Túng.

Hay là mở he hé cửa sau đó quăng ảnh đế gọi mãi không tỉnh này ra ngoài.

Ảnh đế truyền kỳ, vết tích khắp người, không mảnh vải che thân, ngủ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngoài đường, rốt cuộc là vì yêu hay vì thù? Đạo đức bại hoại? Nhân tính chôn vùi, mất đi phẩm giá?

Tới lúc đó truyền thông chắc chắc bạo động? Còn tâm trí nào chú ý tới minh tinh tuyến mười tám như anh chứ.

Cái ý nghĩ ác độc này vừa lướt qua tâm trí Trương Chước Dạ, ngay lập tức bị anh gạt bỏ. Sao anh có thể hố ảnh đế được chứ! Dù vậy, trên mặt Trương Chước Dạ là chậc chậc tiếc nuối lắm thôi.

Hệ thống dường như nhận ra suy nghĩ của Trương Chước Dạ, trong lòng thấy cảm lạnh với ký chủ mới, ký chủ này hình như đầu óc không được bình thường, dưới du͙© vọиɠ mưu cầu đường sống như vậy, nó ngay lập tức chứng minh sự hữu dụng của mình.

Trước mắt mọi thứ đột nhiên thay đổi, xuất hiện một băng chuyền bán đồ uống tự động, năm cái lọ giống nhau như đúc đang quay tròn trước mặt Trương Chước Dạ.

[Ký chủ, chọn một cái đi, lần mở nắp đầu tiên không tốn điểm danh tiếng, người mới còn được tặng quà, quà tặng dành riêng cho ký chủ có thể chứa những thứ phù hợp với tình hình hiện tại của ký chủ!]

Trương Chước Dạ nửa tin nửa ngờ, dùng một ngón tay chạm vào cái chai đang quay quanh, cái chai “lạch cạch” rơi xuống. Nhặt lên xem, bao bì màu trắng, chất lỏng trong suốt, năm trăm mililit, chỉ có ba chữ trên bao bì, vị cải chua.

Hệ thống lịch sự giải thích.

"Đồ uống vị cải chua, có công năng giải rượu, là sản phẩm không thể thiếu khi ra ngoài dự tiệc, mau mau mở thưởng đi!"

Trương Chước Dạ mở nắp chai, sắc mặt biến đổi, một cỗ mùi khó diễn tả mang theo hương vị nôn mửa thoát ra từ miệng chai, sau khi nhìn qua lời chúc may mắn lần sau dưới nắp chai, anh nhanh tay vặn lại, ngăn cách cái mùi vị khó tả vào trong chai.

Đây là bán hương vị tào lao gì vậy, chẳng trách được dùng làm phần thưởng trong trò chơi, người ta có đi đời nhà ma sau khi uống cái này không vậy!