Chương 2

Cô nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, mới ý thức là mình đã nghĩ nhầm.

Tuốt gì mà tuốt chứ, cô là sắc nữ.

Người ta đang nghiêm túc mà.

May ghê đó.

May là không ai biết lúc nãy cô mới nghĩ gì, không thì mất mặt chết mất.

Đỗ Vi Lương vỗ vỗ ngực, trong lòng may mắn cực.

Cô đến gần Ôn Dục Thạc, nghiêm túc xắn tay áo anh lên trên khuỷu tay, cơ thể hai người cách nhau rất gần, chỉ cần một người động xíu là chạm vào da thịt của người kia.

Không khí mập mờ giữa hai người dần dần dâng lên.

Cô chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn đến anh đang cúi đầu nhìn cô, ánh mắt nhìn về phía cô nhu tình như nước.

“Được….Được rồi…..”

Hơi thở ấm áp của người đàn ông càng ngày càng gần, và dồn dập hơn, Đỗ Vi Lương ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đẹp trai phóng lớn hơn, mặt ửng đỏ quay đầu đi chỗ khác.

Kinh nghiệm yêu đương bằng không như cô, chưa bao giờ xem một anh chàng đẹp trai một cách gần gũi như thế.

Nếu không thì lúc đó sao lại lôi một anh chàng đẹp trai như thế đi đăng kí kết hôn.

Cô Đỗ Vi Lương không cần tiền của người ta, mà cần gương mặt đẹp trai đó không được à?

Động tác rửa bát của anh rất nhanh, chờ rửa bát xong nhìn đang ngơ người Đỗ Vi Lương.

“Rửa xong rồi, mình ra ngoài đi.”

Bấy giờ cô mới ý thức được mình lại ngây người.

Rõ ràng là trước kia trước mặt người ngoài cô rất khách khí, đừng nói đến ngây ngốc như hôm nay.

Tại sao trước mặt Ôn Dục Thạc, chỉ cảm thấy xấu hổ mà không thấy không tự nhiên.

Đỗ Vi Lương luôn cảm thấy có gì đó sai sai.

Cô và Ôn Dục Thạc như bạn bè cũ lâu ngày không gặp gặp lại nhau, chỉ có lúc bắt đầu hơi ngại ngùng chút.

“Ra vườn hoa dạo chút chứ? Hay lên lầu nghỉ ngơi?”

Anh duỗi tay, chủ động cầm tay nhỏ, dắt cô ra ngoài.

Trong đầu cô hiện lên vô số hình ảnh da^ʍ mĩ, dù sao sớm hay muộn gì cũng phải trải qua, chết sớm siêu sinh sớm:

“Em….Thôi đi ngủ đi.”

“Anh nghe em hết.”

Ôn Dục Thạc tại chỗ biến thành cuồng vợ. Đỗ Vi Lương không quen nhà này, đi theo anh cùng lên lầu trên.

Đi qua hành lang loanh quanh vòng vòng, cô nhìn thấy khắp nơi đều là những vật trang trí giá trị xa xỉ, lúc này mới nhận ra.

Hình như anh là một người có tiền.

Về đến phòng hai người đều im lặng.

Trong lòng hai người biết rất rõ, ai cũng biết là lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.

“Vi Lương em ngủ đi, anh đi phòng đọc sách.” Anh nhìn ra được lúc này cô không được tự nhiên như thế nào.

Anh không phải là người thích ép con gái.

Anh không muốn nghe cô từ chối anh.

So với việc bị cô từ chối, anh tình nguyện chính mình chủ động nói ra, nắm mọi chuyện trong tay mình.

Anh vừa xoay người chuẩn bị đi, thì áo tắm dài bị người giữ chặt.

Ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy cô đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói: “Ôn Dục Thạc, chúng ta, có phải là phải làm cái gì đó.”

“Em sẵn sàng chưa?” Anh không thể tin vào lỗ tai mình, cho là chính mình sinh ra ảo giác, “Đỗ Vi Lương, em nghiêm túc chứ?”

“Chúng ta không phải là vợ chồng à?”

Bị ánh mắt nóng cháy của anh nhìn vào, mặt cô càng nóng lên và đỏ hơn, có phải là cô không rụt rè quá không.

“Đúng thế.” Anh trịnh trọng gật đầu, chủ động duỗi tay ôm eo cô.

Eo cô nhỏ gầy như thế, tay anh có thể dễ dàng ôm trọn.

Anh hơi cúi đầu, nhìn mặt đỏ như lấy máu của cô, trong lòng vừa động, hôn lên đôi môi anh đào kia.