Chương 4

Giọng nói của anh rất gợi cảm, anh hơi cúi đầu nhìn cô: “Hôn nữa không?”

Độ ấm của bàn tay trên eo không thể bỏ qua, cô hơi mất tự nhiên vặn vẹo eo, ngẩng đầu, không muốn lắm gật đầu: “Ừm, vậy hôn lại đi.”

Anh cúi người, cô phối hợp nhón mũi chân, hai người lại dây dưa với nhau, thân mật không tách rời.

Chờ đến khi tách ra lần nữa, hai người đều thở phì phò, cô buồn cười nhìn anh.

“Ôn Dục Thạc, anh chỉ biết hôn thôi à?”

Bây giờ cô mới thật tin, Ôn Dục Thạc là lần đầu tiên.

Không ăn qua thịt heo thì cũng thấy heo chạy.

Cô từng nghe nói, lúc người đàn ông hôn, vị trí đặt tay có thể nhìn ra được người đàn ông đó như thế nào.

Nếu một người đàn ông luôn mở miệng nói mình là lần đầu nhưng mà tay dán chặt ngực người con gái thì chứng minh người đàn ông kia nói dối.

Không giống như Ôn Dục Thạc, tay quy củ đặt trên eo cô.

“Vi Lương, em nghĩ kỹ rồi chứ?” Nghĩ kỹ muốn làm chuyện đó với anh chứ.

Cho đến bây giờ Ôn Dục Thạc còn cảm thấy không thực tế, cô gái mình mong nhớ nhiều năm. Ngoan ngoãn ở trong ngực mình cầu hoan.

Anh tất nhiên là luyến tiếc buông tay, nhưng mà anh cũng sợ, sợ một ngày nào đó cô sẽ hối hận, hối hận vì hôm nay đã xúc động.

“Anh đang sợ gì đó? Em thân con gái mà không sợ, anh sợ gì chứ?”

Cô không rõ, vì sao trên mặt anh lại lo lắng như vậy.

Giống như sợ cô sẽ hối hận vậy.

Có gì phải hối hận.

Hối hận vì bồng bột mà phát sinh quan hệ với anh à?

Hay hối hận vì đăng kí kết hôn với anh.

So sánh với mấy chuyện này, cô sợ bị bắt gả cho người đàn ông dầu mỡ mẹ bảo nam kia?

Đỗ Vi Lương nói, hoàn toàn châm lửa trong lòng anh, anh ôm cô lên đi đến bên giường, cẩn thận đặt cô xuống.

Mới đi vài bước, áo tắm của cô không biết đã mở ra lúc nào, áo tắm to rộng kia trượt xuống khỏi bả vai cô, lộ ra đầu vai thon mượt và hơn nửa bầu vυ" trắng nõn, rất là quyến rũ.

Anh mở đèn ngủ đầu giường, đóng đèn lớn trong phòng, dưới ánh đèn vàng ấm áp, hơi thở mập mờ ập đến trước mặt.

Hai người nằm nghiêm mặt đối mặt, tay anh đặt trên eo cô, ôm chặt cô.

Lúc cô cho rằng anh đã tắt lửa, thì tay anh động, anh vuốt ve mái tóc cô, rồi đi xuống giữa mày, phất qua cánh mũi, môi rồi đến cổ….

Khi đầu ngón tay anh lướt qua rãnh ngực cô, người cô mẫn cảm run run.

“Đừng sợ, anh sẽ không làm em bị thương.”

Anh như dỗ trẻ con dỗ cô, bàn tay lúc đầu ở trên hông cô chuyển qua sau lưng, nhẹ nhàng vỗ về.

“Em không sợ, em chỉ là……Em hơi lo xíu.”

Cô lo lắng nuốt nước miếng, nằm thẳng không dám nhìn anh.

Dù là đã chuẩn bị tốt làm chuyện đó với anh nhưng cô hơi sợ, phản ứng sinh lý sợ.

Bàn tay ở rãnh ngực hơi lùi lại. “Vậy anh nhẹ hơn.”

Cô gật đầu.

Anh hơi hơi cúi người, hôn nhẹ lông mày cô, từng phân từng phân, từ trên mặt đến cổ, rồi theo cổ đi xuống.

Đầu lưỡi đến chỗ nào đều để lại dấu vết thuộc về anh Ôn Dục Thạc.

Khi môi dừng lại ở bộ ngực sữa mượt mà, Đỗ Vi Lương mẫn cảm run lên, cảm giác tê dại từ cột sống lan ra cả người. “Ưm…”

Một âm thanh mập mờ, làm Ôn Dục Thạc ngừng lại, há miệng nhả ra đầṳ ѵú nho nhỏ, lúc ánh mắt cô nhìn qua, trong lòng vừa xấu hổi vừa thẹn thùng.

Tưởng tượng đầṳ ѵú mình nho nhỏ như thế bị anh ăn, cô lại nổi da gà.

Trời ơi, ngại ghê á.

Cơ thể cô trước giờ không bị người đàn ông nào nhìn thấy, nhưng hôm nay đặc biệt vừa hôn lại vừa liếʍ.

“Nếu mà trong quá trình không thoải mái, thì có thể kêu anh dừng lại.”

Anh hôn gương mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc, “Nếu anh không dừng lại, em có thể đánh anh.”

Khóe miêng cô hơi giơ lên, nói: “Được đó.”