Chương 11: Yên tĩnh, yên tĩnh. Yên tĩnh đến lạ.

Cảnh Miên mở máy tính ra, kết nối thiết bị với camera, điều chỉnh góc quay.Động tác thành thạo liền mạch dứt khoát.

Mười phút vẫn hơi nhiều.

Cảnh Miên hắng giọng, nhấp chuột, nhấn vào ‘bắt đầu livestream’.

Khuôn mặt của cậu rất nhanh đã xuất hiện trên màn hình.

“Chào mọi người, tôi là Sheep, hôm nay bắt đầu livestream.”

Giọng nói thiếu niên dịu dàng trong sáng, qua microphone, chậm rãi vang lên trong phòng livestream.

Vừa nãy phòng livestream còn im như thóc, chỉ trong vài giây, có thể thấy trạng thái số người online đột nhiên bắt đầu tăng lên từ con số không bằng mắt thường.

Trong khu vực bình luận, liên tục xuất hiện bong bóng nhỏ, tạo thành cơn mưa bình luận trôi đi rất nhanh:

【 Miên Miên! 】

【 Miên Miên! 】

【 A a a a Miên Miên. 】

【 Hôm nay chủ live vẫn đúng giờ như vậy. 】

【 Có trời mới biết tôi phải canh máy tính nửa tiếng đồng hồ, chỉ sợ Miên Miên bắt đầu sớm, lỡ bỏ qua mất, bạn trai còn nói tôi là đồ ngốc…】

Camera phòng livestream từ từ tập trung tầm nhìn lên bàn tay của thiếu niên trên bàn phím.

Bàn tay thon dài xinh đẹp, khớp xương rõ ràng, trắng nõn, thậm chí còn có thể thấy rõ mạch máu xanh nhạt trên mu bàn tay.

Ở góc độ này, có thể lờ mờ nhìn thấy nốt ruồi nho nhỏ cạnh khớp xương của ngón áp út.

Cảnh Miên vừa mới online đã nhìn thấy tin nhắn mới nhất trên khung chat.

Đến từ đội trưởng Tuyên Thành của chiến đội Me.

【 Miên Miên, cuối tuần này có rảnh không? 】

【 Chiến đội có một buổi liên hoan, các thành viên muốn làm quen với cậu một chút. 】

Cảnh Miên hơi giật mình.

Me. chính là câu lạc bộ cậu gia nhập tuần trước.

Theo tin đồn, chiến đội nổi tiếng này đã suy yếu, bàn tay của chủ lực mạnh nhất vẫn đang bị thương từ mấy năm trước, khó khăn lắm chiến đội mới ngoi được vào cuộc thi cấp tỉnh, nhưng chưa bao giờ được tiến vào cuộc thi toàn quốc, chỉ cần người chơi có chút danh tiếng hoặc nhân tài mới nổi, chắc chắn sẽ không cân nhắc đến chiến đội như vậy.

Sở dĩ Cảnh Miên ký kết, đầu tiên là bởi vì đãi ngộ tiền lương Me. đưa ra rất phong phú.

Mặt khác, mấy năm trước Ash cũng từng ký kết với Me.

Cuối cùng Cảnh Miên cũng không xác định được cái nào hấp dẫn bản thân hơn, tóm lại, ảnh đại diện của cậu đã được đánh dấu logo của Me., ngoài làm chủ live, cậu lại có thêm thân phận đội tuyển game thủ.

Đối với bất kỳ một người chơi Quang Diệu nào, đó đều là một chuyện vô cùng phấn khởi.

Cảnh Miên rất nhanh đã trả lời: 【 Được. 】



Màn đêm bao phủ, quang cảnh đường phố càng sáng lấp lánh hơn, bạn cùng phòng Cảnh Miên vẫn chưa trở về, đúng lúc hôm nay không livestream, hiếm khi được thả lỏng.

Khi Cảnh Miên đến quán thịt nướng cách câu lạc bộ không xa, cậu thấy cả nhóm đang muốn ghép hai hàng lại thành một chiếc bàn dài. Mọi người chuyển ghế dựa đi, ngồi thành một vòng xung quanh chiếc bàn dài, như vậy không chỉ dễ nói chuyện hơn, mà mỗi người còn có thể nướng thịt mà không bị bất tiện.

Cảnh Miên được đội trưởng Tuyên Thành giới thiệu qua, các tiền bối nhiệt tình giúp đỡ chuẩn bị sẵn gia vị, đĩa nhỏ và được xếp ngồi bên cạnh Tuyên Thành.

Nghe nói trước khi câu lạc bộ thành lập, hai người Tuyên Thành và em gái Tuyên Nhị của anh ta cùng nhau kinh doanh, Tuyên Nhị phụ trách hậu cần.

Chiếc bàn bên cạnh cách đó không xa đã bắt đầu lan ra mùi thịt thoang thoảng.

Cảnh Miên tỏ vẻ thèm thuồng.

Chỉ là, thiếu niên vừa mới nâng tay lên, khi đốt ngón tay đang kéo mép khẩu trang từ bên trên xuống, thì đã nhận được một ánh mắt.

Không đúng, không chỉ một ánh mắt.

Cảnh Miên: “?”

Cậu ngẩng đầu lên, phát hiện trong khoảnh khắc này, gần như ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều tập trung ở chỗ mình.

Vì vậy, ngay cả bầu không khí cũng có vẻ yên tĩnh dị thường.

Cánh tay Cảnh Miên bất giác cứng đờ, sau vài giây im lặng, trong mắt cậu hiện lên sự bối rối.

Đúng lúc này, đội trưởng Tuyên Thành ho nhẹ một tiếng.

“…”

Cho dù có tò mò cũng không thể nhìn chằm chằm bạn nhỏ nhà người ta như vậy.

Cảnh Miên hỏi: “Làm sao vậy?”

Gần như tất cả thành viên đều phản ứng lại, nở nụ cười tươi với Cảnh Miên:

“Không phải, chỉ là chúng tôi…”

“Quá tò mò.”

Những người còn lại điên cuồng gật đầu: “Đúng vậy.”

Tò mò về khuôn mặt của cậu ư?

Cảnh Miên: “…”

Bỗng nhiên cảm thấy động tác tháo khẩu trang này trở nên thật trang trọng và thiêng liêng, áp lực lớn hơn núi!

Cảnh Miên do dự trong chớp mắt, nâng tay lên, nắm chặt ngón trỏ lại.

Mép khẩu trang bị kéo xuống dưới hàm, lộ ra khuôn mặt.

“…”

Không biết vì sao.

Bỗng dưng bầu không khí im lặng hồi lâu.