Chương 21: Không phải chứ!?

Ngày hôm sau là lần đầu tiên Cảnh Miên đi theo chiến đội tham gia trận đấu liên server.

Trận đấu không quá khó khăn, nhưng tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên lên sân, chỉ là hội trường có chút lạnh, đầu ngón tay của Cảnh Miên đã lạnh cóng đến đóng băng trong phòng nghỉ ngơi, bị đàn anh phát hiện, tìm cho Cảnh Miên một cái áo khoác sưởi ấm tạm thời.

Nhưng đột nhiên. Điện thoại của Cảnh Miên lại reo lên.

Cầm lên nhìn, lại là Nhậm Tinh Vãn.

Cảnh Miên dừng lại, bất giác trở nên căng thẳng, cậu bấm nghe, mới biết được xe của người đàn ông giờ phút này đang đỗ ở bên ngoài.

Bảo cậu đi ra ngoài một chút.

Cảnh Miên: “?”

Vì thế Cảnh Miên đi một mạch ra bên ngoài.

Rất nhanh cậu đã nhận ra xe của Nhậm Tinh Vãn, sau khi chạy chậm vài bước, Cảnh Miên mở cửa ghế lái phụ, ngồi vào.

Cảnh Miên có chút không rõ nguyên nhân mà Nhậm Tinh Vãn bỗng nhiên gọi mình ra, cho nên, cậu ngồi yên không nhúc nhích, lẳng lặng đợi Nhậm tiên sinh lên tiếng.

Nhưng người đàn ông cũng không nói gì, mà đưa tới một cái hộp tròn nhỏ đóng gói tinh xảo.

Bề ngoài in hình quả bóng kem, nhìn qua xinh đẹp mà tinh xảo, phía trên có dán nhãn dán hương vani.

Cảnh Miên ngẩn ra, khuôn mặt chậm rãi hiện ra vẻ kinh ngạc.… Là món kem yêu thích của cậu.

Đồng thời còn có chút bất ngờ không dễ phát hiện.

Lần đầu tiên gặp mặt, ngoại trừ các món ăn ngon trên bàn, thứ cậu yêu thích nhất chính là món tráng miệng nhỏ kia… Xem ra người đàn ông này đã yên lặng không tiếng động ghi nhớ sở thích của cậu, thậm chí hôm nay còn cố ý đưa đến cho cậu.

Chỉ là Cảnh Miên nghĩ, kem dễ tan như thế, hơn nữa từ sân thi đấu của chiến đội đến nơi này, cũng còn cách một khoảng.

Anh Nhậm làm cách nào để giữ nó không tan nhỉ?

Nghĩ như thế, Cảnh Miên không nhịn được hỏi ra miệng.

Kết quả người đàn ông nhìn về ghế sau.

Cảnh Miên quay đầu theo, phía trên ghế lại có một cái tủ lạnh di động nhỏ, hình như vừa rồi kem được lấy ra từ nơi đó.

Cảnh miên: “…!”

Cừ thật, việc này cũng quá khó rồi.

Cùng lúc đó, Cảnh Miên cũng sinh ra cảm xúc kinh ngạc, còn có cảm động.

Hình như anh Nhậm còn suy nghĩ cẩn thận hơn cậu nhiều.

Tuy nhiên, khi Cảnh Miên đang ăn, bỗng nhiên người đàn ông lên tiếng:

“Dính lên quần áo kìa.”

Cảnh Miên sửng sốt, theo bản năng cúi đầu.

Cậu vẫn mặc áo khoác của đàn anh trong chiến đội.

Đây là quần áo mới của đàn anh, nếu bị bẩn, Cảnh Miên cũng rất xấu hổ, vì thế nhanh chóng ngừng ăn, rủ đầu xuống, tìm trên quần áo: “Ừm…? Ở đâu?”

“Rớt bên trong cổ áo, em cởϊ áσ ra trước đã.”

Giọng của Nhậm Tinh Vãn trầm và chậm rãi.

Vì thế, Cảnh Miên ngoan ngoãn cởi xuống, đưa áo cho người đàn ông.

Người đàn ông nhận lấy áo, lặng lẽ đặt ở một bên.

Khi Cảnh Miên còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên trên người này phủ thêm một chiếc áo khoác màu đen khác lên cho cậu, ngăn cách với sự lạnh lẽo bên ngoài, rộng rãi mà ấm áp.

Hơn nữa, còn có mùi hương quen thuộc của người đàn ông.

“Thật ra không dính.”

Anh Nhậm nói: “Mặc cái này vào đi.”

*

Cảnh Miên: “…”

Cảnh Miên vừa mặc áo khoác của anh Nhậm, vừa ăn kem, chậm rãi trở lại nơi thi đấu.

Sở dĩ không ngồi xe anh về, là bởi vì vừa rồi đội trưởng có nói, sau khi thi đấu cần mang thành viên đi gặp nhà đầu tư của mấy câu lạc bộ, nói chuyện đơn giản một chút.

Hơn nữa vừa rồi lúc rời đi, Cảnh Miên nghe người đàn ông nói, cha mẹ hai bên nghe được tiến triển của bọn họ, quyết định gặp mặt hai bên một lần.

Không sai, chính là ra mắt cha mẹ.

Đương nhiên, hiện tại vẫn chưa có người nào biết chuyện bọn họ đã đăng ký kết hôn.

Rất có cảm giác ‘bề ngoài là người xa lạ nhưng lại bí mật kết hôn’.

Thời gian gặp mặt được chọn vào buổi tối ngày kia, hôm đó Cảnh Miên không có tiết học.

Cảnh Miên vừa suy nghĩ ngày đó mặc quần áo như thế nào, vừa trở lại hậu trường.

Cảnh Miên gấp áo khoác của đàn anh cho cậu mượn lại, nói cảm ơn, trả lại cho đối phương.

Mà trên người cũng đã có áo khoác mới.

Một cô gái phụ trách tính sổ sách trong đội hơi nghiêng đầu, tấm mắt nhìn tới, áo khoác của Cảnh Miên... Hình như đã thu hút sự chú ý của cô ấy.

Áo khoác sẫm màu dường như không phù hợp với thân hình của Cảnh Miên, rõ ràng quá lớn, giống như là... Áo khoác của người khác phủ lên người chàng trai.

Hơn nữa cái áo khoác này… Rõ ràng cô ấy đã thấy qua ở nơi nào đó?

Cô bé vắt óc suy nghĩ, đột nhiên cau mày, nhớ ra vào buổi sáng cô đã nhìn thấy chiếc áo khoác này trong điện thoại!

Hình như là… Ảnh chụp của trạm tỷ ở sân bay!!

Bởi vì theo đuổi ngôi sao, hơn nữa còn thích một nam minh tinh hot nhất hiện nay, địa vị cũng như mặt trời ban trưa, cho nên không chỉ những bức ảnh được chụp ở sân máy, quần áo trong các loại hành trình, trang phục mặc qua cô bé đều để ý.

Cho nên để lại ấn tượng rất sâu sắc.

Nhưng cô bé càng nhìn càng không chắc chắn, cái áo khoác này ——

Hình như là… chiếc mà Nhậm Từ Miên mặc?

Hơn nữa hình như là vào buổi sáng!?

Huống hồ cô ấy cũng có thể xác định, cái áo trên người Cảnh Miên không phải là hàng giả cùng kiểu dáng do các thương nhân bắt chước người nổi tiếng sản xuất, bởi vì phần lớn quần áo mà Nhậm Từ Miên mặc đều là đặt làm, cái này cũng giống như vậy.

Sáng nay mới mặc lần đầu tiên, buổi tối đã ra cùng kiểu?!

Làm sao có thể?!!… Rõ ràng không có khả năng.

Trong lòng cô gái đột nhiên hiện ra một dự cảm khiến người khác khϊếp sợ.

Áo Miên Miên mặc, không phải là… áo của Nhậm Từ Miên, phải không?!!