Chương 3: Bao quán

Chuyện này làm các cư dân mạng hâm mộ đến muốn hỏng, sôi nổi chúc phúc, chúc chủ thớt 999.

Tim bắt đầu nhảy bang bang mà không có lý do.

Cảnh Miên cẩn thận gõ chữ:

【 Gặp mặt cùng trúc mã mười mấy năm không gặp, cần chú ý cái gì không? 】

Sau khi đăng, vốn tưởng rằng sẽ như đá chìm đáy biển, không ngờ tới rất nhanh được chủ thớt reply:

[Khoảng thời gian bạn nói có hơi dài, đối phương có đẹp không?]

Cảnh Miên nhớ lại một chút, khách quan trả lời:

【 Khi còn nhỏ rất xinh đẹp. 】

Chủ thớt: [ vậy được, bạn có thể khen cô ấy vẫn xinh đẹp như hồi còn nhỏ, ga-lăng một chút, đừng tiếc lời mà khơi chuyện! Phải tránh không được lạnh lùng, dù sao cũng là thanh mai trúc mã mà. ]

Cảnh Miên nhìn chằm chằm cái chữ ‘cô ấy’ kia trong chốc lát, cuối cùng không phủ nhận:

【 Được, cảm ơn bạn, mình nhớ kỹ rồi. 】

Chủ thớt bên kia bị đáng yêu cách màn hình đả động tới rồi, như này cũng quá có lễ phép đi.

Vì thế tiếp tục dặn dò:

Chủ thớt: [ Hơn nữa, không được vội vã theo đuổi cô ấy. ]

Chủ thớt: [ Lúc này mới gặp mặt lần đầu tiên, yêu đương phải chú trọng phát triển theo trình tự. ]

“……”

Lúc này đến phiên Cảnh Miên trầm mặc.

Cái trình tự phát triển này… A, tuy rằng sắp kết hôn chớp nhoáng, nhưng ít nhất bọn họ không có chưa kết hôn đã có con, như này có tính là phát triển theo trình tự không?

Cảnh Miên yên lặng thở dài, xem ra hôn sự này hoang đường hơn lúc thoáng nhìn qua nhiều.

Cho dù như thế, sâu trong nội tâm lại không mâu thuẫn.

Thậm chí còn có một tia chờ mong.

Rốt cuộc đối tượng kết hôn không phải ai khác.

Mà là trúc mã của cậu.

Thiếu niên trắng nõn xinh đẹp trong ấn tượng kia, dịu dàng thanh tuấn, loại hình anh trai nhà bên tiêu chuẩn, ôn nhuận đến kỳ cục.

Kết hôn với anh trai xinh đẹp dịu dàng hoàn mỹ như vậy.

Cảnh Miên nghĩ không ra bất luận lý do cự tuyệt nào.

Cho nên cho dù đã qua nhiều năm như vậy, cậu vẫn nhớ rõ tên người ấy.

“Nhậm Tinh Vãn.”

Cảnh Miên ngồi ở ghế phó lái, nhỏ giọng nói một câu.

Trước kia khi còn chưa hiểu chuyện, dường như cậu chưa kêu tên Nhậm Tinh Vãn lần nào… Đều gọi đối phương là ‘Ca ca’.

Cảnh Miên hơi ngượng ngùng, yên lặng chống đỡ cằm, trầm tư nhìn về phía ngoài cửa sổ, ý muốn xóa những ký ức lịch sử đen làm người thẹn thùng ấy đi.

Xe taxi chậm rãi rẽ vào đường chính.

Cách đó không xa là một vòm cầu, xa xa có thể mơ hồ thoáng nhìn thấy dòng xe cộ đông đúc thong thả, tài xế chuyển động tay lái, thay đổi đường xe chạy, thở dài: “Đm… Lại tắc nữa?”

“Anh bạn nhỏ, hiện tại đang là giờ cao điểm tan làm, đường tất tắc, cậu trực tiếp xuống xe không? 200 mét phía trước chính là quán ăn mà cậu nói.”

Cảnh Miên liếc mắt ra ngoài cửa sổ, phát hiện mưa đã nhỏ dần, dường như là mưa phùn mông lung, đúng là thời cơ tốt để xuống xe.

Vì thế, Cảnh Miên quyết đoán thanh toán, lần này ngay cả dù cũng không mở.

Chỉ vội vàng đội mũ hoddie, liền đi theo hướng dẫn, đi tới trước mặt một kiến trúc phồn hoa khổng lồ.

“……”

Cảnh Miên ngẩng đầu, đồng tử hơi hơi nhíu lại.

Dường như cũng không cần hướng dẫn.

Kiến trúc xa hoa cao ngất sừng sững như thế ở giữa trung tâm phố buôn bán, cho dù cách vài trăm mét, cũng sẽ ánh vào mi mắt bất luận người qua đường nào.

Thế nhưng lại chọn gặp mặt ở nơi xa hoa như thế……

Hầu kết Cảnh Miên lăn lộn.

Thanh niên chịu áp lực như núi, chậm rì rì tiến vào sảnh chính, mới vừa vào lại phát hiện các phục vụ đứng thẳng tắp cung kính, sớm đã đứng thẳng một bên, khom lưng với Cảnh Miên: “Kính chào quý khách.”

Cảnh Miên kinh ngạc.

Người dẫn đầu mặc đồ màu xanh biển tiến lên một bước, cung kính hỏi: “Cảnh Miên, Cảnh tiên sinh?”

Cảnh Miên: “Là tôi.”

Nhân viên tạp vụ: “Nhà ăn ở tầng cao nhất, mời ngài đi cùng tôi.”

Cảnh Miên đi theo ở phía sau, hoàn toàn không nghĩ tới là trận thế kiểu này, cậu nhỏ giọng hỏi: “Mỗi người đều được dẫn lên như thế này sao?”

Nhân viên tạp vụ buồn cười: “Không phải, bởi vì Nhậm tiên sinh bao cả quán rồi.”

Cảnh Miên: “……”

Không đến mức.

Thật sự không đến mức.

Hai người rốt cuộc không tính là người xa lạ lần đầu gặp mặt, thanh mai trúc mã phô trương…… Thật sự không cần long trọng như vậy!

Cảnh Miên theo phục vụ đi vào cửa thang máy, phát hiện có người cũng đang đợi, thanh niên muốn khiêm tốn hành sự, hơi hơi gật đầu: “Cảm ơn, không cần cố ý đưa lên đâu, bạn bận đi.”

Phục vụ không có cưỡng cầu, nói: “Chúc ngài dùng cơm vui vẻ.”

Chàng trai chờ bên cạnh thang máy nghe thấy, nhịn không được cười: “Những nhân viên tạp vụ này ngày thường rất chậm trễ, sao hôm nay nhiệt tình như vậy?”

Cảnh Miên ngẩn ra, có chút không biết trả lời như thế nào, vì thế lắc đầu: “Tôi cũng mới tới lần đầu tiên.”