Chương 37

"Miên Miên thích anh trai lắm à?"

Cảnh Miên ngẩn người.

Giọng nói của mẹ cách đó không xa, cười thầm, bất đắc dĩ nói: "Anh trai còn có việc của mình nữa, không thể cứ ôm con mãi."

Đôi tay nhỏ bé của Cảnh Miên rũ xuống, cụp lông mi, đôi mắt ươn ướt, không nói gì cả.

Còn người đang duy trì tư thế ôm cậu, lại chẳng động đậy gì cả, chốc lát sau, giọng nói của thiếu niên vang lên bên tai cậu, dịu dàng nói: "Không sao cả."

"Lúc nào Hoãn lại đây thì anh sẽ thả em xuống."

Cảnh Miên: "..."

Có lẽ do bàn tay nhỏ bé đang bị thiếu niên cầm lấy, nên Cảnh Miên cảm thấy lo lắng, giọng nói yếu ớt mà phản bác lại: "Có ai trên đời này mà không bị chó đuổi chứ!"

Nghe cậu nói như vậy, Tống Tri Niệm cười nắc nẻ, nói một câu không chừa mặt mũi cho cậu: "Mẹ mới chỉ nghe nói người ta bị chó to đuổi thôi, chưa thấy ai bị chó con đuổi theo hai con phố, vừa chạy vừa khóc nấc lên nữa, ha ha ha..."

Cảnh Miên: "..."

Khuôn mặt nhỏ bé dần đỏ, lan sang cả đôi tai.

Thiếu niên cúi đầu nhìn thấy, đồng thời cũng cảm nhận được sự run rẩy của đôi tay bé nhỏ, anh đoán chắc là cậu tức lắm.

Vì vậy, từ tư thế ôm nghiêng người, Cảnh Miên được anh ôm chặt vào trong l*иg ngực.

Một cái ôm tràn đầy cảm giác an toàn.

Đồng thời, anh đút cho Cảnh Miên một viên kẹo hoa quả.

Là vị chanh mà bé Cảnh Miên thích nhất.

Mùi vị chua ngọt nhè nhẹ lan ra khắp khoang miệng của cậu, Cảnh Miên dựa đầu vào cần cổ thiếu niên, trong lòng nghĩ:

... Anh trai là người đẹp trai nhất thế giới.

Trên người anh còn có mùi thơm nhất thế giới nữa.

Có lẽ mấy chục năm sau, cho dù anh trai lớn lên, cậu không nhận ra gương mặt của anh trai nữa, nhưng chỉ cần ngửi thấy mùi hương này, chắc chắn cậu sẽ nhận ra anh.

...

Cảnh Miên tỉnh dậy.

Cậu mở mắt ra, thấy mình đang trong phòng ngủ.

Ngoài trời đã tối đen, ngơ ngác vài giây, hóa ra vừa rồi là mơ.

Cảnh Miên: "..."

Vậy mà tự nhiên cậu lại mơ đến chuyện lúc nhỏ.

Cậu nhớ ra, tối hôm qua, sau khi chào tạm biệt Nhậm tiên sinh, cậu trở về phòng ngủ, Tống Vũ Hàng sợ cậu đói bụng còn mang về cho cậu một hộp mì xào.

Mà bây giờ đã là bốn giờ sáng.

Cảnh Miên lại nằm xuống, gãi đầu gãi tóc, tâm trạng khó tả.

Nhậm tiên sinh...

Cảnh Miên không nhịn được, lại nhớ đến giấc mộng vừa rồi.

Rõ ràng hai người là một, mà sao lại có thể khác nhau đến vậy.

Còn bây giờ, cậu và anh trở thành người yêu hợp pháp.

...

Cảnh Miên cũng không biết giữa hai chuyện này, chuyện nào chấn động hơn nữa.

Cậu giơ tay lên, ngẩn ngơ tựa như đang nhìn vào tay trái của mình, trên ngón vô danh của cậu có một nốt ruồi nhỏ, mà phía dưới nốt ruồi đó là một chiếc nhẫn mới tinh.

Ông trăng lặng lẽ tỏa sáng trong bóng đêm, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

...

Tiệc đính hôn của Cảnh Miên và Nhậm tiên sinh được tổ chức trên tầng cao nhất của khách sạn Tuy Thủy ở thành phố Lâm.

Khác hôn lễ, tiệc đính hôn có quy mô khá đơn giản, không có nhiều rườm rà, long trọng. Thần Niên mang âu phục đến phòng thay quần áo, thấy trong gương, Cảnh Miên đang được thợ trang điểm chỉnh sửa tóc tai.

Thần Niên đặt quần áo ở một bên, không khỏi tán thưởng, nói: "Không hổ là Cảnh tiên sinh, chỉ thay đổi đơn giản thôi mà trông cậu chẳng khác gì minh tinh."

Hai thợ trang điểm không nhịn được cười, người đang giúp Cảnh Miên chỉnh lại đầu tóc nói: "Anh Tiểu Thần này, còn chưa trang điểm gì đâu, Cảnh tiên sinh mới thay áo sơ mi và quần dài thôi đấy."

"..."

Thần Niên ngạc nhiên.

Anh ta đi theo Nhậm tiên sinh sắp được hai năm rồi, cũng được gặp vô số minh tinh kiếm cơm bằng mặt, tuy nhiên không một ai giống như Cảnh tiên sinh... Thần Niên khó mà hình dung được, Cảnh Miên với vóc dáng cao to chính là "thằng nhóc" trong lời kể của anh Nhậm, quả là dậy thì thành công.

Lông mi dài của cậu cụp xuống che chở cho đôi mắt hạnh khỏi ánh sáng trực tiếp, cực kỳ bắt mắt, cậu mặc áo sơ mi, giơ cánh tay với ống tay áo lên, tôn lên làn da trắng nõn của mình, vài lọn tóc mềm mại rủ xuống, nhìn nghiêng, cậu trông như một bức tranh tĩnh.

Với vẻ đẹp trong sáng, gọn gàng mà không tì vết, cần cổ duyên dáng và bờ vai nõn nà với thắt lưng thon thả khiến người ta không nhịn được mà rung động.

… Không kiếm cơm bằng khuôn mặt này, thật là phí của.

Thần Niên định nói chuyện, lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

Hắn ta xoay người, mở ra, thì thấy một người đàn ông trung niên mặc âu phục, tay nâng một hộp quà màu xanh đóng gói sang trọng, ông ta ló đầu, hỏi: "Xin hỏi, đây có phải phòng của Cảnh tiên sinh không?"