Chương 39

Nhưng nếu Nhậm Tinh Vãn không ngại thì những băn khoăn, lo lắng trước đó của Cảnh Miên đã từ từ tan biến.

Lúc này, trời đã khuya, ngoại trừ bóng đèn trong phòng tự học thì chỉ còn vài ba người, những đôi tình nhân đi trên con đường nhỏ. Trời lạnh như thế này, hầu như mọi người trong trường không muốn ra ngoài, đi lại.

Càng đến gần ký túc xá, không hiểu sao Cảnh Miên lại thấy thấp thỏm, lo âu.

Cũng bởi vì cậu chưa từng nhắc đến chuyện này với ba người bạn người phòng, chắc là... không sao đâu nhỉ?

Có cần phải gửi wechat trước để mọi người đỡ shock không nhỉ?

Cảnh Miên nghĩ một lúc, lại cảm thấy không ổn lắm, nếu cậu thông báo trong nhóm là "tôi chuẩn bị đưa Nhậm Tòng Miên về phòng ngủ, thật ra anh ấy là chồng tôi, đến lúc đó mọi người đừng ngạc nhiên nhé."

Cảnh Miên cảm thấy như này chẳng giúp bọn họ chuẩn bị tinh thần mà có khi còn phản tác dụng.

Chẳng hạn như, mọi người không tin, sau đó cả đám xông vào trêu cậu.

Cảnh Miên: "..."

Bỏ đi.

Cảnh Miên quyết định, thuận theo ý trời.

Sau khi cà thẻ vào cửa, vì chưa tới thời gian rửa mặt, nên hành lang ký túc xá cũng không có ai qua lại, Cảnh Miên thở phào nhẹ nhõm trong yên lặng.

Bọn họ ở tầng bốn, Cảnh Miên do dự chốc lát, quyết định thay vì đi thang máy cậu sẽ dẫn Nhậm tiên sinh đi thang bộ vắng vẻ bên cạnh.

Càng đến gần cánh cửa phòng, thấy ánh sáng trong phòng hắt qua khe hở, thì lòng bàn tay Cảnh Miên càng đổ mồ hôi.

Rất nhanh sau đó, Cảnh Miên dừng lại.

Phát hiện cửa phòng ký túc không khóa, vì vậy giơ tay gõ cửa.

Sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tống Vũ Hàng vang lên: "Miên Miên về đấy à?". Cảnh Miên lên tiếng: "Ừ". Sau đó mở cửa phòng ra.

Ba người trong phòng ngủ với thái độ khác thường, không chơi game mà đang bật đèn, thức khuya học bài, chuẩn bị ngày mai đi thi lại.

Nhưng thấy Cảnh Miên về, cả ba rời khỏi sách vở nhìn về phía Cảnh Miên đi chơi đêm vừa về, ánh mắt của bọn họ không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào một chỗ.

Người đàn ông xa lạ xuất hiện đằng sau Cảnh Miên.

Cảnh Miên mím môi, đang do dự, không biết phải giới thiệu như thế nào.

Người đàn ông đội mũ đen và đeo khẩu trang, khôi ngô cao lớn, thân hình anh gần như có thể bao phủ người thanh niên đứng trước, Nhậm Tinh Vãn có lông mi dày, đôi mắt màu sáng, anh cất giọng, lạnh lùng nói: "Chào mọi người."

Lạ mà không lạ.

Có thể vì lịch sự, nên người đàn ông giơ ngón trỏ kéo khẩu trang xuống, đội mũ lưỡi trai màu đen, ánh sáng trong phòng chiếu vào anh, làm bóng của chiếc mũ in xuống mặt, khiến anh trở nên thần bí và khó gần. Nhậm tiên sinh bình tĩnh, nhìn vào bọn họ, giới thiệu bản thân: "

"Tôi là người yêu của Cảnh Miên."

Cảnh Miên sững sờ.

Không hiểu sao tim cậu lại đập nhanh liên hồi.

Câu nói của anh hoàn toàn nằm ngoài suy đoán của cậu, khiến Cảnh Miên nuốt nước bọt.

Giờ phút này, trong phòng ký túc xá lặng ngắt.

Bọn họ đắm chìm trong không gian im ắng.

Chóp tai Cảnh Miên tự nhiên đỏ bừng, cậu trầm mặc, không còn cách nào khác ngoài việc thêm dầu vào lửa: "À... Đây là Nhậm Tòng Miên."

...

Cảnh Miên đã quên mất Nhậm tiên sinh bước vào phòng lấy hai cái vali trong tủ và cái vali ngoài ban công như thế nào.

Tuy nhiên, ba người bạn cùng phòng cậu trước đây trông có vẻ không đáng tin nhưng lần này thì khác, họ trở thành những con người đáng tin cậy, một cách lạ thường.

Con người, cho dù trong động đất thì cũng không quên tạo ra dư chấn, vì vậy ba người họ thoát khỏi sự kinh ngạc, đứng lên và bắt tay với Nhậm tiên sinh.

Việc chuyển phòng lần này diễn ra trong hoàn cảnh yên tĩnh bất thường.

Ba người bạn cùng phòng cậu tập trung đọc sách, nhưng không có tiếng viết lách, cũng không có tiếng lật sách, không gian im ắng đến mức có thể nghe được tiếng thở của mọi người.

Cảnh Miên: "..."

Có vẻ họ bị sốc lắm.

Chỉ là ngay trước khi Cảnh Miên rời đi, đột nhiên Tống Vũ Hàng giữ tay cậu lại, quay người lấy ra một chiếc khăn quàng cổ màu xám từ trong túi.

"Bên ngoài nhiệt độ đang hạ thấp, lần trước cậu mua cái khăn này nhỉ, tôi lấy từ khách sạn về đấy." Tống Vũ Hàng nói: "Lát nữa thì quàng khăn vào."

Cảnh Miên gật đầu.

Đúng là anh Tống đáng tin cậy.

... Nếu như bàn tay đang nắm tay cậu không run rẩy như vậy.

Hai cái vali cất sau cốp, Cảnh Miên ôm cái vali nhẹ nhất, bỏ vào ghế sau.

Chiếc xe lại khởi động từ từ.

Điểm đến lần này là nhà Nhậm tiên sinh.

Không hiểu sao lúc này Cảnh Miên ngồi ở vị trí phó lái lại căng thẳng hơn cả lúc quay về trường.

Có thể vì hiện tại cậu đang đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ.